Chương 27."Xin lỗi, tôi về muộn."

(Tai nạn bất ngờ cùng điềm báo sắp sinh bánh bao, tiểu công Nghiêm đột nhiên trở về)

Nửa tháng sau.

"Ừ ưʍ... Muốn đi ra...A..." Khương Từ nhẹ nhàng cắn góc chăn bông, thịt l*и co rút chảy ra mật dịch, đem ngón tay ướt đẫm rút ra, thời điểm chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, y đột nhiên nhận thấy điều gì đó bất thường ...

Căn nhà im ắng đến lạ lùng, không khí như ngưng tụ lại, Khương Từ nín thở lắng nghe cẩn thận, lấy khăn giấy lau sạch chất lỏng còn sót lại trên tay rồi từ từ mò vào chăn bông cầm súng lên. Thật may hôm nay cầm súng ra nhưng chưa chơi nên không bị mình làm ướt... Hơn nữa tiếng rêи ɾỉ cũng không quá lớn, nếu không... Khương Từ ảo não cắn môi một cái.

Ở đây ban đêm luôn luôn không ồn ào, nhưng ngoài ban công có một cái cây lớn, thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng chim hót và tiếng gió nhẹ thổi qua ngọn cây, nhưng đêm nay không có thanh âm gì, nên Khương Từ mới cảm thấy không bình thường. Nếu như không phải y chìm đắm trong du͙© vọиɠ hẳn đã phát hiện ra từ lâu rồi, may mà vẫn không quá muộn. Chỉ là lo lắng trong lòng vẫn càng ngày càng lớn, cao trào mấy lần khiến y có chút mệt mỏi, hơn nữa đứa nhỏ sắp chín tháng, bụng to, hành động cũng chậm hơn trước kia nhiều, không biết tối nay có thể thuận lợi vượt qua không... Khương Từ đột nhiên nghĩ đến Nghiêm Sở, nhưng tên kia vẫn không hề xuất hiện, y vẫn luôn nghĩ, nếu như người kia trở lại sẽ nói với hắn chuyện y đang che dấu, dù có chuyện gì cũng sẽ nói rõ ràng, bây giờ không biết có còn cơ hội nữa hay không.

Khương Từ cố gắng hết sức để mình tỉnh táo lại giống như mọi lần đi làm nhiệm vụ có độ rủi ro cao, dù biết sống chết là không chắc chắn nhưng y vẫn cố gắng bình tĩnh, bởi vì y biết rằng mình không còn gì để dựa vào thậm chí còn có rất nhiều thành viên lệ thuộc vào mình, cho nên mỗi lần thực hiện nhiệm vụ Khương Từ đều dốc toàn lực. Đây không phải là tài năng, mà là bản năng của một người bị đẩy đến giới hạn.

Ở trong chăn bông nhẹ nhàng nạp đạn, cố gắng giữ âm thanh ở mức nhỏ nhất, Khương Từ không kịp thay quần áo, đành phải kéo chặt áo ngủ trên người, nhưng bụng quá lớn không cách nào che đi, cả người Khương Từ đều tiến vào chế độ cảnh giác cao độ.

Cửa kính của ban công dần dần trượt sang một bên ... âm thanh nhẹ nhàng đến mức người bình thường không thể cảm nhận được, nhất là những người đang ngủ. Khương Từ giả vờ nhắm mắt và thở đều, nhưng mọi dây thần kinh trong cơ thể đều căng thẳng, bộ não của y đang nhanh chóng vận chuyển về cách y sẽ hành động sau đó.

"Rắc rắc."

Thanh âm đạn lên nòng. Khương Từ đã khá chắc chắn rằng người này tự mình đến, và mục đích rất rõ ràng. Khẩu súng trong chăn được Khương Từ giữ chặt hơn.

Ngay khi người đàn ông bắn phát súng đầu tiên, Khương từ nhanh chóng lật người ra khỏi giường, nạp đạn với tốc độ nhanh nhất, sau đó bắn trả về phía người đàn ông mặc quần áo đen đang khuất nửa người bên ngoài ban công, kỹ năng dùng súng của y luôn rất tốt. Quả nhiên nghe thấy tiếng người đàn ông khẽ hô.

Người đàn ông mặc đồ đen bắn hụt phát súng đầu tiên, có lẽ hắn ta không ngờ Khương Từ còn tỉnh, càng không nghĩ tới trong tay y còn có súng, hơi kinh ngạc dừng lại. Ngay trong nháy mắt khing thường bị trúng một phát đạn vào đầu gối. Người đàn ông dường như có chút nóng nảy, hướng về phía Khương Từ bắn mấy phát súng, bởi vì trong phòng quá tối, người kia cũng không nhìn rõ lắm, cho nên bắn mấy phát đều không trúng.

Khương Từ đã quên mình còn cái bụng bự, một bên tránh đạn của đối phương, một bên đến gần người kia, y phải bắn sống đối phương, hỏi rõ lý do.

Khương Từ dựa vào bức tường từ từ đi đến ban công đột nhiên chạm vào công tắc điện, căn phòng ngay lập tức sáng lên, Khương Từ trong lòng cả kinh nhưng phát hiện người bên ngoài đã chết lặng, dường như không nghĩ tới cái bụng lớn của y, đầu óc có chút không phản ứng kịp. Lợi dụng lúc này Khương Từ lập tức bắn một phát súng lên cổ tay người kia, bởi vì bị đau, khẩu súng liền "lạch cạch" rơi trên mặt đất.

Khi người đàn ông mặc đồ đen phản ứng lại, anh ta đã bị Khương Từ khống chế.

"Đại đội trưởng Khương quả nhiên danh bất hư truyền."

"Anh là ai." Khương Từ đá văng khẩu súng rơi trên sàn vào phòng, siết chặt hai tay người đàn ông, đặt súng lên thái dương, đôi môi mỏng lạnh lùng phun ra ba chữ.

"Sát thủ được "Diều hâu đen" mời tới." Người đàn ông thờ ơ nói.

Khương Từ cau mày: ""Diều hâu đen" đã bị bắt."

"Vẫn còn có tàn dư đoàn người may mắn trốn thoát, Khương Từ, có rất nhiều người muốn tính mạng của anh, nhưng nếu ngươi gϊếŧ tôi, sẽ có người khác tới lấy mạng của anh."

"Vậy trước tiên gϊếŧ anh đi." Khương Từ mắt cũng không chớp nói.

Tuy rằng đã từng nghe nói đến Khương Từ lãnh đạm kiêu ngạo, không ngờ y lại thật sự nói vân đạm phong kinh nói ra lời như vậy, đột nhiên có chút hoảng sợ: "Khương Từ, anh khác với chúng tôi, anh là cảnh sát đặc nhiệm, cầm súng còn tự ý gϊếŧ người, anh nên biết rõ hậu quả hơn tôi! "

Ngay tại thời điểm hai người giằng co, cây côi ngoài ban công lắc lư mấy cái, Khương Từ cảm giác được có người từ sau lưng đang đến gần, liền lấy một thế nhanh như chớp không kịp bưng tai nã một phát súng ra phía sau. Người kia tránh một phát súng, đi đến bên cạnh Khương Từ nhìn cái bụng của y.

Một chọi hai, Khương Từ hiển nhiên yếu thế, mặc dù một trong hai bị mình đả thương không còn súng nhưng Khương Từ vẫn không dám khinh thường.

"Trước nghe nói có người ở bên này nhìn thấy Đặc nhiệm Khương, còn có bụng lớn, kỳ thật tôi cũng không tin, hôn nay vừa thấy, quả thật như vậy."

Người kia sỗ sàng nhìn bụng Khương Từ:"Không nghĩ tới nha, đường đường cảnh sát Khương thực ra là yêu quái có thể mang thai như phụ nữ."

Nghe người đàn ông chế giễu, Khương Từ vẫn không hề động tĩnh gì, nhưng điều khiến y có chút lo lắng chính là khẩu súng của người đàn ông đang hướng vào bụng mình.

"Khương Từ, không muốn tôi bắn cũng được, anh thả người đi, sau đó ném súng đi."

Bây giờ Khương Từ không còn cách nào khác, chỉ cần là tính mạng của chính mình thì có lẽ không sợ cái gì, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng, y không có cách nào mạo hiểm, đành phải đẩy người trên tay và đặt súng xuống đất. Thật ra đây là lần đầu tiên Khương Từ gặp phải tình huống như thế này, y cảm thấy có chút bất lực nhưng không thể biểu lộ ra ngoài, lúc y sợ hãi nhất, nghĩ tới thì chính là Nghiêm Sở.

Nhìn thấy Khương Từ "ngoan ngoãn", hai người cũng trở nên cao hứng, trực tiếp ép đến góc ban công sờ sờ bụng y.

"Tuy rằng vốn là ở đây gϊếŧ ngươi, nhưng hiện tại xem ra còn có cái vui vẻ hơn."

"Buông ra."

"Đến tay của chúng ta, cầu xin lòng thương xót cũng không có ích lợi gì?" Người đàn ông sau đó đột nhiên đè lên người Khương Từ, như lăng ngược mà dùng lực xoa nắn bụng y.

Bụng một trận co rút, Khương Từ mím môi, trán đã đổ mồ hôi lạnh, lại không hề phát ra tiếng. Liếc nhìn súng trên đất, ngay khi y còn đang suy nghĩ xem nên đối phó với hai người trước mặt như thế nào thì đột nhiên vang lên vài tiếng súng, chưa kịp phản ứng thì hai người đã bị bắn trúng điểm yếu hại, thủ pháp người kia cực kỳ hung ác, hai tên kia chưa kịp thốt lên đã bị bắn chết.

"Xin lỗi, tôi về muộn." Nghiêm Sở tiến lên, đem người ôm vào trong lòng.