Chương 2: Cảnh sát Tiểu Trình

Trình Vũ sáng hôm sau giao ban, vừa ra khỏi đồn cảnh sát đã gần chín giờ, hồ sen tràn đầy sương sớm tràn ra một luồng không khí trong lành.

Cả đêm không ngủ được bao nhiêu.

Tài xế ô tô màu xám bị bắt trong ngày, Trình Vũ và người phụ trách thẩm vấn Hoa Ca cùng nhau thẩm tra hai tiếng đồng hồ, lấy xong lời khai thì nhanh chóng gọi điện thoại cho phó cục trưởng phụ trách điều tra tội phạm, kéo ông ta nửa đêm bò ra khỏi giường viết báo cáo cho chi nhánh.

Trình Vũ vừa ngả lưng nằm xuống ghế sofa trong phòng trực thì một cuộc gọi đến báo ở quán bar nào đó ở ngõ nhỏ Bắc Duyên, Hậu Hải có một đám uống say bí tỉ xong cầm băng ghế bắt đầu đánh nhau!

Cảnh sát đi tuần tra phải phối hợp với ít nhất hai người để xử lý vụ việc. Trình Vũ và đồng nghiệp Phan Dương đạp xe đạp đến hiện trường can ngăn. Ở cửa vào quán bar là một nhóm thanh niên say xỉn mặt đỏ ngầu lắc lư cầm băng ghế đập phá.

Những người say rượu là phiền phức nhất, mấy tên này mạnh mẽ, lì lợm lại còn đầu óc đã quay mòng mòng, không nghe được câu khuyên bảo răn đe nào lọt vào đầu, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh cưỡng chế. Nhưng mà cưỡng chế cũng không thể làm mấy tên này bị thương, vì người ta chỉ say rượu thôi, không phải tội phạm, nếu cảnh sát tấn công làm bị thương người say rượu thì cảnh sát sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.

Trình Vũ lấy một chậu nước đánh bất tỉnh một tên bát nháo, lại vặn cổ tay một tên trọc đầu khác đang bê một chiếc ghế đẩu định hành hung cảnh sát khóa vào cửa WC.

Phan Dương đang đè gã thứ ba xuống đất, hai người chồng lên nhau lăn lộn trên mặt đất như hai con bạch tuộc tình cảm.

Phan Dương thân hình gầy gò như con khỉ, không thể ấn được con trâu lớn, nên nghiến răng nghiến lợi gọi: “Này, Trình Vũ! Trình Vũ, lại đây giúp tôi đè lại. Còng đâu, còng tay lại trước đã!”

Lúc “Con trâu” nghiêng người đang muốn đấm lại, Trình Vũ đã lao tới dùng mũi giày da đá tung nắm đấm của hắn. Hét lên một tiếng, tên say khướt ôm chặt tay, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Trình Vũ xách cổ áo “con trâu” kéo hắn băng qua con đường đá, còng một tay vào lan can của hồ sen. Anh nắm lấy bàn tay vừa bị anh đá, bật đèn pin soi soi rồi hừ mũi: “Tay cậu không sao, sưng lên chút thôi. Về nhà bôi ít dầu gió nâu là được”.

“Ôi ôi đau, tay đau quá! … Mẹ — mẹ tôi đâu …” Tên thanh niên gây rắc rối không lớn tuổi lắm, giờ biết đau, nhận ra người mặc đồng phục trước mặt mình là một cảnh sát, vì thế sợ hãi mới lắp bắp đi gọi mẹ.

Trình Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Đến đồn cảnh sát, tự mình gọi điện thoại bảo mẹ cậu đi đón người đi!”

Trình Vũ và Phan Dương thu dọn một đám người nằm dưới đất, lần lượt đăng ký chứng minh thư, hai kẻ cầm đầu đánh nhau đập phá đồ đạc đã bị giam giữ, về đồn cảnh sát lập biên bản bồi thường thiệt hại.

Chủ quán ủ rũ nhìn đống hỗn độn, nhặt từng cái bàn ghế đập nát. Kinh doanh quán bar ở Hậu Hải những năm này thật sự khó khăn. Cạnh tranh giữa các quán rất khốc liệt, khách hàng kén chọn, kiếm tiền không dễ, lại còn phải đóng thuế, lo lót cho cảnh sát khu vực, chịu các rủi ro như hôm nay. Cái này đúng là Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi. (*)

(*) Câu thành ngữ có nhiều nghĩa nhưng áp vào đây thì đang ám chỉ các quan chức quận kém cỏi trong việc quản lý.

Ông chủ nhỏ bưng nước ngọt và bánh mì ra: “Cảnh sát Trình, cảnh sát Phan, ăn chút gì đi. Hôm nay làm việc vất vả. Thật là vất vả rồi. Cảm ơn hai cậu…”

Trình Vũ khoát tay không ăn: “Tôi đưa hai người này đi trước, sáng mai chú nhớ đến đồn điền đơn, báo cáo số tiền tổn thất, sau đó thương lượng mức bồi thường với họ!”

Trở lại đồn, hai người bị bắt bị còng tay vào một chiếc ghế dài. Trình Vũ gục mặt xuống ghế sô pha nằm sấp ngủ.

Anh cảm thấy mình mới ngủ chưa được năm phút, điện thoại cảnh sát mẹ nó lại vang lên!

“Dương Tử, điện thoại…” Trình Vũ nửa tỉnh nửa mơ, vươn một tay chỉ vào khoảng không.

Phan Dương nằm sấp trên chiếc ghế sô pha còn lại, không buồn mở mắt, vươn tay mò mò lên bàn lấy điện thoại, mò được hai cái không cầm được cái ống nghe, lại bắt đầu khò khò ngáy.

Trình Vũ ngẩng đầu khỏi ghế sô pha, duỗi tay giật mạnh điện thoại, giọng mũi dày đặc trả lời: “Alo, đồn cảnh sát Hậu Hải đây, ai thế?”

Người gọi cảnh sát là một bác gái nào đó ở Tiền Hải. Đồng chí cảnh sát, giúp bà già này với. ông già nhà tôi không thấy đâu cả, chắc là đi lạc rồi!

“Ông ấy mất tích khi nào?”

“Chồng tôi tối nào cũng ra ngoài mua báo, đi dạo, tám chín giờ luôn về đúng giờ, nhưng đêm nay nửa đêm rồi mà vẫn chưa về. Chắc chắn là đã bị gì rồi, làm sao bây giờ hu hu hu hu hu hu…”

“Bác gái, đừng khóc. Bảo người nào trong nhà ra ngoài tìm trước được không? Mới có mấy tiếng, chắc là còn chưa đi xa, hoặc là đang dừng chân ở đâu thôi, người nhà cứ ra ngoài tìm…” . “

“Tôi không còn ai trong nhà, con gái của tôi không sống ở đây, tất cả đều sống ở rất xa! Tôi đi cả một vòng quanh hồ Hậu Hải cũng không tìm thấy ai hu hu hu hu…”

“Bác gái, ngày mai bác đến văn phòng báo cáo vụ án, mang theo ảnh và giấy tờ tùy thân của ông nhà…”

“Vậy thì tối nay tôi phải làm thế nào? Tối nay các anh không quan tâm sao? Cuộc gọi của tôi không được tính là báo án sao?!”

Bác gái kia bắt đầu bù lu bù loa trong điện thoại: “Tôi đã tìm rồi, tìm được rồi thì còn gọi cảnh sát làm gì? Chẳng phải mấy cái khẩu hiệu to tướng trên tường của con ngõ nhỏ ghi “Nếu có khó khăn, đến tìm cảnh sát! Vì nước quên thân vì dân phục vụ’ đó sao hả! Bà già tôi đã sống ở ven sông Hậu Hải hơn 50 năm rồi. Tôi đã sống ở đây từ khi giải phóng, hơn 50 năm rồi tôi chưa bao giờ tìm các người đòi phục vụ, hôm nay lần đầu tiên tôi gọi công an nhân dân, làm sao các người không quan tâm đến sự sống chết của đôi vợ chồng già chúng ta vậy cơ chứ !!!”

Phan Dương nhấc mí mắt khỏi ghế sô pha: “Này, mới có mấy tiếng đồng hồ mà đòi báo mất tích? Trình Vũ, nói với bác gái mất tích 24 giờ mới có thể báo án, 48 giờ mới mở hồ sơ điều tra! .. . “

Bác gái tiếp tục khóc: “Đồng chí nhỏ, sao cậu vô nhân tính, không hiểu chuyện đến như vậy hả! Chồng tôi bị bệnh Alzheimer nhẹ, nói năng rất chậm, trộm vía nhỡ đâu trượt chân xuống hồ sen chết đuối thì hay là bị xe đυ.ng hay có chuyện gì đó thì làm sao đây? Tôi không muốn sống nữa, hu hu hu, đồng chí, đồng chí còn có bố mẹ mà đúng không? Bình thường cũng phải hiếu thuận đúng không? Nếu như bố cậu cũng mất tích như thế, cậu có thể nhẫn tâm không đi tìm như vậy không! Hu hu hu hu …”

Trình Vũ bên kia ngắt lời: “Bác gái, bác đừng nói nữa, tôi biết rồi … Bác báo địa chỉ nhà, tôi đi qua ngay, tôi sẽ giúp bác tìm.”

Trình Vũ không có bố.

Bố anh bị bệnh rồi mất khi anh ấy đang học cấp ba, muốn báo hiếu cũng không có cơ hội.

Trình Vũ cầm lấy chậu nước lạnh lau mặt vội vàng, trên mắt vẫn còn hằn mấy tơ máu đỏ.

Phan Dương từ trên ghế sô pha hét lên, “Cậu đi thật đấy à? Đã khuya rồi, có tìm thì cũng phải tìm buổi sáng!”

Trình Vũ vội vàng nói: “Tôi đi một mình. Cậu đi ngủ đi, nhưng đừng có ngủ như chết đấy. Có gì chốc nữa tôi còn đánh điện thoại.”

Phan Dương trượt ra khỏi ghế sô pha, đội mũ cảnh sát lên, mang theo một chiếc đèn pin lớn, làu bàu nói: “Tự đi là sao? Ý cậu là gì? Cậu muốn làm trái luật à? Mẹ, chỉ là đi tìm một ông già thôi mà? Cùng nhau đi !!! “

Trình Vũ cười cười. Anh biết Dương Tử hay than thở kêu trời, ngày nào cũng càu nhàu, nhưng thực ra rất có chí tiến thủ, là một đồng chí nhỏ hăng hái có trách nhiệm.

Trình Vũ cười nói: “Bác gái và bác trai tình cảm thâm sâu lắm, nửa ngày không gặp như cách ba thu, mau đi tìm người đi!”

Phan Dương đội mũ, hai người đạp xe, trong đêm tối vang lên tiếng hai cảnh sát nhỏ vui đùa trong khổ cực: “Ông già tay chân yếu, chắc không chạy xa đâu, đi tìm thôi!!!”

Trình Vũ giao ban vào buổi sáng, đạp xe đạp từ đồn cảnh sát về nhà.

La Chiến vừa ngẩng đầu, qua ô cửa kính của quán ăn nhanh hắn nhìn thấy Trình Vũ đạp xe nhanh chóng lướt qua.

Ui ui, cảnh sát Tiểu Trình tan ca đêm rồi à? La Chiến đặt hoành thánh bánh quẩy xuống bàn chạy ra ngoài, nheo mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Trình Vũ.

Sáng nay là hắn cố ý tới đây ôm cây đợi thỏ chờ cảnh sát Trình tan tầm.

Trình Vũ đạp xe qua chợ nông sản, đi ngang qua một cụ già đang đi chậm rãi, anh chợt dừng xe quay lại nhìn: “Ui? Bác ơi, sao hôm nay bác lại đi mua hàng một mình vậy?”

Ông lão Hầu thấy vậy vui vẻ vẫy tay: “Tiểu Trình à, tan làm rồi sao?”

Trình Vũ nhảy xuống xe, tự mình cầm lấy hai túi lớn thức ăn của ông lão: “Bác, cháu nói với bác rồi mà, cuối tuần để cháu đi mua cho bác, bác chỉ cần ghi ra giấy mấy món cần mua là được.”

Ông lão Hầu cười tươi, khoát tay: “Bác thấy cháu đi làm về mệt lắm rồi, để cháu nghỉ ngơi. Bác không sao đâu, vừa lúc dậy sớm nên ra ngoài mua luôn, cũng coi như đi dạo, không cần phiền đến cháu… “

Trình Vũ trịnh trọng nói: “Không phiền đâu, thật sự là không phiền.”

Ông Hầu vui vẻ nói: “Tiểu Trình, cháu làm việc đừng để bị quá sức. Mẹ cháu hôm qua còn cằn nhằn về cháu với chúng ta trong viện!”

Trình Vũ cúi đầu mím miệng cười: “Mẹ cháu nói gì cháu đấy ạ? Lại là mấy cái chuyện linh tinh ấy … Bác ơi, cháu nói cái này, sau này bác đừng ra ngoài đường một mình nhé. Giờ trong ngõ cũng có nhiều người chạy xe rồi, bác cẩn thận kẻo va quẹt té ngã, để nhiều người lo lắng! Cả đêm qua cháu không ngủ, phải ra ngoài tìm một ông cụ bị lạc đấy. Ông cụ vừa được tìm thấy, gửi về nhà rồi … Về sau bác đừng tự ra ngoài mua đồ ăn, cuối tuần cháu mua cho bác hết, được không?”

La Chiến lặng lẽ lái xe ở phía xa quan sát, thấy hai người đã đi vào ngõ nhỏ, Cherokee không vào được nên chỉ có thể xuống xe đi bộ theo sau họ.

Hắn cách rất xa cũng có thể nhìn thấy, mỗi lần Trình Vũ quay mặt lại nói chuyện với ông cụ, khóe miệng không ngừng tươi cười, hắn dường như còn có thể nghe thấy giọng mũi đặc trưng và hơi kiêu ngạo của Trình Vũ.

Thằng nhóc này lúc nói chuyện với ông đây chưa bao giờ cười nhiều như vậy!

La Chiến bị mê hoặc.

Hắn thích cảnh sát Tiểu Trình rất nhiều.

Ông Hầu và Trình Vũ bước vào cửa đại tạp viện. (*)

Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện hòa trong khu nhà ồn ào: có người xách xe đạp đi làm, có người đang nấu nướng khói bay nghi ngút, có người mở vòi nước giặt quần áo, có người đổ nước giặt vào ngõ ngoài cửa, có người đổ bồn tiểu vào cống thoát nước …

“Mẹ, con về rồi.” Trình Vũ thấp giọng kêu lên.

Dì Trình vén rèm lên nhìn: “Trình Vũ, vừa về đấy à, vào đi, mẹ nói chuyện muốn nói với con!”

Dì Liên Hoa ở căn phòng gần tường phía nam mang ra một cái đĩa: “Tiểu Trình, tan ca đêm rồi à? Ăn bánh quẩy không? Còn hai cái bánh quẩy đường cháu thích này!”

Trình Vũ đưa túi đồ ăn vào nhà cho ông Hầu rồi nhận cái bánh quẩy từ dì Liên Hoa.

Lý Liên Hoa đang nhai bánh quẩy trong miệng, môi ngấn mỡ lẩm bẩm: “Lấy thêm cái nữa đi, dì ăn không hết, đưa cho mẹ một cái! Mẹ cháu chờ cháu nãy giờ đấy. Nhanh về phòng đi! “

Trình Vũ vừa bước vào phòng, mẹ anh đã cầm khăn mặt ấm chào đón anh.

“Lau mặt đi, ôi nhìn cái mặt con này, lau cho sạch vào..”

“Mẹ … ưm … ưm, con tự lau được…”

Dì Trình biết con trai mệt và buồn ngủ, thấy hai mắt díu lại sắp không mở lên nổi, bà vội vàng đẩy con trai lên giường, còn đang muốn giúp con trai cởϊ qυầи áo, Trình Vũ vùi đầu dụi mắt nói: “Con tự cởi. Mẹ đi ra ngoài một lát đi, con sẽ cởϊ qυầи đấy…”

Dì Trình trợn trắng mắt liếc một cái, sau đó ngồi trên giường cũng không đi: “Cởϊ qυầи thì cứ cởi. Làm như mẹ anh chưa nhìn thấy mông anh lần nào đấy? Nhanh lên, nhanh lên, không phải mẹ muốn nhìn con mà là có chuyện muốn nói.”

Trình Vũ lột bộ đồng phục cảnh sát bụi bặm, cắm đầu vào gối, ôm chăn bông đã muốn ngủ lắm rồi, cuộn mình thành con tôm.

Dì Trình kéo một cái ghế đẩu ngồi ở trên đầu giường, không cam lòng, bà sợ phiền con trai mình ngủ, nhưng cũng sợ nấn ná không nói một lát đứa nhỏ này lại bị đơn vị gọi đi làm nhiệm vụ, tuột mất khỏi tay bà nữa!

“Trình Vũ, chuyện mẹ đã thảo luận với con lần trước thì sao?”

“Chuyện gì cơ ạ…”

“Chuyện lần trước Lâm Đan Đan nói với mẹ là con bé đã nhờ chồng giúp con đi qua cửa sau chuyển đến hải quan đấy, con giả vờ không biết cái gì? Họ biết hoàn cảnh của con, cũng chân thành muốn giúp…”

Trình Vũ không mở mắt, nhỏ giọng nói: “Con không muốn đi.”

“Sao lại không đi? Đó là Cục Hải quan Chống buôn lậu! Công việc béo bở, đãi ngộ tốt thế nào đâu phải con không biết, không đi cửa sau làm sao mà vào, công việc nhẹ nhàng mà còn kiếm được nhiều tiền hơn, tránh được nhiều phiền toái nữa!”

“Đồn cảnh sát con đang làm cũng rất tốt, con bây giờ rất ổn.”

Dì Trình đau khổ nắm lấy bàn tay con trai mình, xoa xoa niết niết, “Mẹ biết chỗ này tốt, lãnh đạo là những người rất đàng hoàng và lịch sự. Mẹ không có ý ghét bỏ. Mẹ chỉ lo cho tương lai của con, trong khi con còn trẻ thì tranh thủ đổi chỗ làm, nếu không sau này con sẽ cứ mãi như vậy… “

“Mẹ …” Trình Vũ lăn lộn, quay mông về phía mẹ.

Dì Trình muốn nói lại thôi, ghé vào tai Trình Vũ hỏi: “Này con trai, có phải con đang ngại mấy chuyện trước đây với Lâm Đan Đan đúng không? Thật ra mẹ muốn nói, con bé đó đó rất tốt, chỉ là không có duyên phận đến với nhau, thật tiếc, khụ khụ, chậc chậc … “

“Mẹ!… Người ta đã kết hôn bao nhiêu năm rồi!” Trình Vũ quấn chăn kín hết đầu, tự gói mình thành cái bánh chưng.

Dì Trình cho rằng quý tử này da mặt mỏng, cứng đầu, lòng tự trọng cao, không muốn đi cửa sau nhờ một cô gái.

Dì Trình vươn tay túm lấy chăn giật mạnh, cố sức bóc cái vỏ bánh chưng này ra, nhất quyết không tha, bóp mặt con trai mình: “Ừ đúng rồi, con gái người ta lấy chồng bao nhiêu năm rồi? Con còn xấu hổ cái gì? Con đấy, sao lại phiền phức như vậy cơ chứ, thật sự là làm cho mẹ con lo lắng đến chết mà!!!”

Trình Vũ mơ mơ màng màng ngủ, mấy miếng thịt trên mặt bị mẹ bóp nặn thành nhiều hình thù khác nhau.

Dì Trình thấy kế sách thứ nhất bất thành, vì thế hoãn binh chuyển sang kế khác, ghé tai Trình Vũ: “Con trai, còn một chuyện nữa, đối tượng dì Liên Hoa của con sẽ giới thiệu ấy, cuối tuần có rảnh thì đi gặp người ta đi, nhé?”

Trình Vũ ậm ừ: “Tháng này nghiêm đánh (*) mẹ ạ…”

(*) kiểu nâng cao tăng cường càn quét tuần tra chống tệ nạn á mà

Dì Trình trừng mắt: “Nghiêm đánh là trấn áp là trấn áp tội phạm, liên quan gì đến việc con có đi xem mắt con gái nhà người ta hay không?”

Trình Vũ nửa mê nửa tỉnh, khẽ bĩu môi: “Mẹ … con bận …”

“Bận bận bận bận, ngày nào cũng bảo bận, còn bận hơn cả thị trưởng! Thành phố của chúng ta mười hai tháng thì đủ mười hai tháng nghiêm đánh! Con có thể bắt tội phạm, đánh nhau, trộm cướp, mà không đi xem mắt được sao? Cứ nghiêm đánh thế này đến bốn mươi tuổi cũng không lấy được vợ thì sao đây hả? Sầu chết, thật sự là sầu chết mẹ con rồi!!! “

Trình Vũ không đối phó được với câu cửa miệng của mẹ, sầu chết thôi, con trai à, mẹ sầu chết vì con mất!

Mẹ anh cứ rì rầm vào lỗ tai anh chuyện đi xem mắt mấy cô gái.

Dì Liên Hoa con nói con bé ấy rất tốt, tính tình hiền lành, người cũng đẹp mà còn có học thức cao, con xem, người ta là giáo viên đấy!

Hơn nữa còn là người địa phương, gia đình trí thức, còn cả cha lẫn mẹ, điều kiện gia đình cũng không tệ, chính là giáo viên chủ nhiệm của con gái dì Liên Hoa của con, dạy môn ngữ văn, còn trẻ mà đã được làm chủ nhiệm rồi, con bé này giỏi phết đấy!

Con bé nói không quan tâm đến chức danh công việc, tiền bạc, nhà cửa gì cả, quan trọng là con người, phải đẹp trai anh tuấn! Dạo này tìm đâu ra một cô gái tốt như vậy? Con, mau đi xem mắt người ta đi! ! !

Hừ, vậy cô gái này đích thị là sắc lang rồi.. Trước khi Trình Vũ ngất đi hoàn toàn, anh đã bị mẹ mình dụ dỗ gật đầu. Thôi, chỉ là đi xem mắt thôi mà? Anh là cảnh sát mà lại sợ sắc lang sao??

Dì Trình hài lòng đi ra ngoài, con trai bà đã đồng ý đi xem mắt.

Dì Trình rất tin tưởng con trai của mình, dù chỉ là một cảnh sát chức vụ thấp, không có nhà riêng không có xe, nhưng với vẻ ngoài của Trình Vũ, gương mặt này, thân hình này, mặc bộ đồng phục cảnh sát màu xanh, đội chiếc mũ lớn bước ra đường, tỷ lệ quay đầu ngoái nhìn của các cô gái là 100%!

Một người con trai khôi ngô như vậy sao có thể không lấy được vợ?

Chắc chắn bà sẽ tìm được con dâu, chắc chắn!

Dì Trình mới bước ra khỏi cửa viện, sắc lang đích thực đã lặng lẽ không tiếng động lẻn vào.

La Chiến nấn ná trước đầu ngõ rất lâu, lần này đã đến tận cửa nhà rồi, hắn có nên vào hay không đây? Nên không đây? Rốt cuộc là có nên vào hay không đây?!

Liệu hắn có quá manh động, mạo muội lộ diện làm Cảnh sát Tiểu Trình sợ hãi không!

Hai cánh cửa nhỏ sơn đỏ ở đại tạp viện loang lổ, lớp sơn bong tróc lộ vân gỗ thô sơ phía sau, gợi nên cảm giác xa xưa cổ kính.

La Chiến chớp mắt, chạm vào cửa viện đang hé mở, ánh mắt nhanh chóng quét qua vài căn nhà ngói thấp bé.