Chương 4: Làm người của anh

Khuôn mặt của Thạch Nham dễ dàng được nắm trong tay Từ Mặc Sinh, làn da trắng nõn mịn màng của cô bị ngón tay của người đàn ông làm biến dạng, bàn tay của người đàn ông che gần như một nửa khuôn mặt của cô.

Với sự chênh lệch kích thước quá lớn giữa hai người, cộng thêm sức mạnh khi người đàn ông chạm vào má cô, Thạch Nham nghi ngờ rằng trong khoảnh khắc tiếp theo anh ta sẽ bóp cổ cô đến chết.

Người đàn ông này có khí chất bình tĩnh và tự chủ, trên mặt Thạch Nham lộ ra vẻ sợ hãi, lảo đảo nói: “Tôi...tôi chỉ...đi ngang qua thôi, tôi không nhìn thấy gì cả.”

Quá lo lắng đã đã quá vội vã chứng minh... bản thân mình, để bản thân không bị người đàn ông này bị vạch trần trước khi anh ta mở miệng.

“Tôi hỏi cô đã nhìn thấy cái gì?” Lời nói nhẹ nhàng khiến Thạch Nham lập tức dựng tóc gáy, lưng chợt lạnh.

Bàn tay của người đàn ông buông cằm cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô.

“Tôi thật sự... chỉ đi ngang qua thôi.”

Trên má cô gái in rõ ràng mấy dấu vân tay, cô cụp mắt xuống, lòng bàn tay của người đàn ông véo vào cổ cô không nhẹ cũng không mạnh, nổi gân xanh sau lưng. Bàn tay phồng lên trông chúng thật khỏe mạnh. Nhưng Chỉ cần anh nhéo một cái là mạng sống của cô sẽ không còn nữa.

Cổ tay áo vest phản chiếu ánh sáng khiến cô lóa mắt, khiến cô có cảm giác như đang mơ.

Một giây trước cô còn ngoan ngoãn ngồi trong hộp chờ Lâm Dật quay lại, giây tiếp theo cô lại bị bóp cổ và uy hϊếp.

“Đây là lần thứ hai.”

“Chỉ có hai cách để xử lý người biết bí mật của tôi.” Từ Mặc Sinh bình tĩnh liếc nhìn khuôn mặt cô gái.

Khuôn mặt xanh xao của cô gái nhìn anh với vẻ sợ hãi và mong đợi, giống như một con mèo đang đợi chủ cho ăn.

Giọng nói của người đàn ông nghe như đến từ địa ngục, lạnh lùng nhưng dường như đang nói điều gì đó bình thường: “Một đường là ngõ cụt.”

Hắn vừa nói, không khí yên tĩnh trong nháy mắt như đông cứng lại thành băng, máy điều hòa ngoài hành lang được bật hết tốc lực, nhưng Thạch Nham lại có cảm giác như đang ở trong hầm băng, cái lạnh thấu xương xâm chiếm lấy cơ thể. Cơ thể từ mọi lỗ chân lông trên da của cô ấy.

Mặc dù sợ chết khϊếp, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm nhìn người đàn ông này, thận trọng hỏi: “Người kia đâu?”

“Anh nghĩ thế nào?”

“Thả tôi đi được không?” Thạch Nham nói ra câu trả lời mà anh mong đợi.

"Được."

mặc dù anh ta nói thả cô nhưng cô không nghĩ anh ta sẽ để cô ấy đi dễ dàng như vậy.

Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, tựa như đang cười, nhưng trong mắt lại không có nụ cười hay sự ấm áp.

Chỉ cần nhìn một cái thôi là cô sẽ cảm thấy lạnh sống lưng ngay lập tức.

Nó còn đáng sợ hơn cả khi anh không cười.

Thạch Nham bị dọa đến toàn thân run lên, vẻ mặt nghiêm nghị của người đàn ông này tựa như một giây sau sẽ gϊếŧ chết cô.

Cô không hề nghi ngờ anh sẽ làm điều này, bởi vì anh trông rất giống loại người này, sau đó nghe người đàn ông nói: “Làm người phụ nữ của tôi.”

“Cái gì?”

Thạch Nham vẻ mặt mơ hồ, không rõ ý của anh ta là gì. Ý anh ta là gì, trở thành người của anh ta sao?