Chương 3: Sợ Hãi

“Em chỉ quan tâm đến anh thôi.” Sally khóc lóc, cô quan tâm đến anh là sai sao?

“Người thông minh thì không sống lâu đâu, cô biết không?”

Anh đưa Sally về vì cô đủ ngoan và biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm. Lần này anh trở về Trung Quốc lâu hơn và không có ý định làm điều gì ngoài tìm kiếm phụ nữ bên ngoài.

Dù không phóng đãng nhưng anh vẫn là đàn ông và có những nhu cầu sinh lý cơ bản, nhưng cũng không nhất thiết phải có bạn gái.

Nếu đó là một vấn đề, nó cần được giải quyết.

“Anh định đối xử với em như cách anh đối xử với họ à?” Sally tỏ vẻ tuyệt vọng, cô nghĩ ít nhất mình cũng đặc biệt, cho nên anh mới để cô ở bên anh lâu như vậy, nhưng hóa ra lại là như vậy.

Bất cứ ai vi phạm quy tắc của anh hoặc vượt qua giới hạn của anh sẽ nhận kết quả tương tự, không có ngoại lệ.

Từ Mặc Sinh không nói gì, hơi liếc sang một bên, bước ra khỏi bóng tối gọi hai người bế cô gái xuống.

Thạch Nham nghiêng tai cẩn thận lắng nghe âm thanh bên ngoài, nơi bọn họ đứng chính là con đường duy nhất để đi tới phòng kia, lúc này cô có chút xấu hổ, sau khi đứng ở đây nghe hồi lâu hai người nói chuyện, cô thấy đây hình nhue là một cảnh chia tay?

Vấn đề không phải là đi ra ngoài ngay bây giờ, cũng không phải là chờ đợi.

Người phụ nữ nói xong, bên ngoài bỗng im bặt, ngay lúc cô tưởng mọi người đã rời đi, đang chuẩn bị ra ngoài, trong hành lang yên tĩnh đột nhiên vang lên một giọng nói trầm khàn như từ tính: “Nghe đủ chưa?”

Thạch Nham không chờ đợi nữa. Nhưng Chưa kịp phản ứng cơ thể cô đột nhiên bị đẩy ra từ phía sau, cô mất thăng bằng ngã xuống đất, hai tay chống lên thảm, đầu gối đập mạnh xuống đất, cô không khỏi nhăn mặt vì đau đớn.

May mắn thay, sàn nhà được trải thảm lông nhung, đủ dày để không làm rách da.

Sau cơn đau ngắn ngủi, trong lòng cô có cảm giác xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô nghe lén người khác nói chuyện còn bị người trong cuộc bắt được.

Ngay lúc cô đang do dự không biết nên trực tiếp xin lỗi hay nói mình vừa đến không nghe thấy gì thì một đôi giày da màu đen từ từ lọt vào mắt cô, ánh sáng rực rỡ phía trên đầu cô bị che khuất, ánh sáng trước mắt bị nuốt chửng. Trong phút chốc chỉ để lại một cái bóng, toàn thân cô bị bao phủ hoàn toàn.

Một cỗ động lực cực lớn đáng sợ quét qua trái tim cô.

Khi người đàn ông nghiêng người về phía trước và tiến lại gần cô, lực đó càng trở nên mạnh mẽ và hấp dẫn hơn, như thể cô sẽ bị săn đuổi trong giây tiếp theo.

Trong lòng cô vô cớ hoảng sợ, tim đập loạn xạ, trán toát mồ hôi lạnh, cô không nhịn được lùi lại một bước, giây tiếp theo cằm cô bị người đàn ông dùng sức nắm lấy nâng lên.

Người đàn ông này cao lớn, khuôn mặt có nhiều góc cạnh sắc bén, nước da rất trắng, không phải trắng bệch bình thường mà là trắng bệch, nổi bật nhất là đôi mắt phượng màu hồng, rõ ràng là đôi mắt rất hấp dẫn. Nhưng bên trong lại pha lẫn sự thờ ơ, anh ta đang tức giận, bộ đồ đen càng khiến anh ta trông càng nham hiểm hơn.

Nó khiến người ta cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nó.