Chương 44

Khâu Triệt thường nghe người khác kể về chuyện tình yêu của họ, trong quán rượu nhỏ ở Lhasa và Xigaze cô đã nghe qua quá nhiều câu chuyện vô lý và đau lòng, tuy rằng sau đó lúc mọi người gặp lại cũng không nhận ra, nhưng hàm nghĩa của sự mạnh mẽ phủ nhận là che đậy, sau khi uống rượu sẽ nói lời thật lòng, Khâu Triệt tin tưởng lời nói của bọn họ sau khi say rượu.

“Dù sao thì cả đời này chị xác định không kết hôn rồi, thích ai yêu thì yêu.”

Phú bà có tiền thì cần gì phải kết hôn.

“Em thì sao? Có thích người nào chưa?”

“Không có.”

“Mau yêu đương đi, đang độ thanh xuân, rảnh rỗi vậy làm gì! Tuyệt đối đừng lãng phí.”

Vậy cũng phải có đối tượng chứ đúng không? Khâu Triệt uống nốt một ngụm yến mạch, lời muốn nói cũng nuốt xuống theo.

“Vốn dĩ chị còn định tác hợp cho em và Cam Lâm cơ, ai mà biết được cậu ta lại bảo chưa nghĩ đến chứ.”

“…”

Khẩu Triệt cảm thấy quá nửa là Kỉ Quyên không có lòng tác hợp, mà là buồn chán, muốn góp vui thôi.

“Chị Quyên, tâm trạng Cam Lâm gần đây không thích hợp để yêu đương đâu, con người em… Bản thân cũng không thích hợp để yêu đương.”

Khâu Triệt cứ tưởng là nói như vậy Kỉ Quyên sẽ dừng lại ở đó, không ngờ cô ấy không nhắc Cam Lâm nữa, mà chuyển hứng thú lên người mình.

“Vì sao em không thích hợp để yêu đương thế?”

Khâu Triệt cười một tiếng: “Không có phúc để hưởng thụ.”

“Đừng mà, tuổi còn nhỏ mà em cứ làm như sắp đi tu vậy.”

Cô không muốn nói sâu nên chỉ cười “Hì hì”: “Chị ăn xong chưa? Em đi rửa bát.”

Khâu Triệt cầm lấy bát rỗng trong tay Kỉ Quyên, đứng dậy đi vào phòng bếp.



Cả ngày, tất cả vật tư và thiết bị của doanh trại số một đều được lắp đặt hoàn tất, cả doanh trại nhìn có vẻ giống một căn cứ nghiên cứu, chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đủ ngũ tạng.

Lúc mặt trời sắp lặn Cam Lâm ngồi trên tàu đệm khí quay lại, quần áo trên người toàn là bùn và bụi, trái lại mặt anh lại sạch sẽ, bởi vì có mũ và mặt nạ bảo hộ che chắn.

“Về rồi sao? Mệt lắm rồi đúng không?” Kỉ Quyên đi từ phòng bếp ra đón anh.

“Không mệt.”

Cam Lâm kéo tàu đệm khí lên bờ, dùng dây thừng cố định lại, Kỉ Quyên quan sát anh từ trên xuống dưới, nói: “Đúng là trai đẹp mà, dù toàn thân có toàn bùn thì vẫn cứ đẹp trai như vậy.”

Tuy quần áo toàn là bùn, nhưng túi camera lại rất sạch sẽ, không dính chút bùn nào.

Cam Lâm cười cười, quay người nhìn xung quanh: “Khâu Triệt đâu rồi?”

“Em ấy đang nấu bữa tối.”

“… Hay là để tôi làm cho.”

Sandwich buổi sáng hôm đó hơi mặn, nhưng không ai nói mà ai cũng thống nhất khen ngon.

Kỉ Quyên đính chính cho Khâu Triệt: “Có ai sinh ra đã là đầu bếp đâu?! Phải tin tưởng em ấy.”

Vẻ mặt Cam Lâm lo lắng, anh không cả kịp thay quần áo đã chạy ngay vào phòng bếp.

Khâu Triệt đang rửa rau, doanh trại không có tủ lạnh, cho nên phải ăn mấy loại thức ăn không để được lâu trước.

“Để tôi làm cho.”

Khâu Triệt theo tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Cam Lâm đứng ở bên cạnh: “Anh bị rái cạn cướp đấy à.”

Anh gãi đầu một cái: “Hình như thế.”

Kỉ Quyên đi vào theo, đuổi Cam Lâm đi ra ngoài: “Em mau đi về tắm rửa đi, để chị và Tiểu Khâu làm là được.”

Khâu Triệt tiếp tục cúi đầu rửa rau, Kỉ Quyên nấu cơm, bóng dáng bận rộn của hai người thêm chút dư vị nhân gian ít ỏi cho chạng vạng tối ở Yên Chướng Quải.

Mấy phút sau, Cam Lâm thay một bộ quần áo sạch sẽ đi vào, Khâu Triệt nhận ra đó là bộ tối hôm qua anh mặc ở bờ sông, Cam Lâm đi đến phía sau Khâu Triệt, nhìn cô dùng dao một cách vụng về.

“Để tôi thái cho.”

Không đợi Khâu Triệt trả lời, Cam Lâm đã túm góc áo cô, kéo cô sang một bên, cầm dao bắt đầu thái thịt.

“Thái mỏng thôi.” Khâu Triệt nhắc nhở.

“Ừm.”

Kỹ thuật dùng dao của Khâu Triệt thật sự không thạo, nhưng lại rất ra dáng chỉ huy.

Hai người phụ nữ một trái một phải nhìn chằm chằm Cam Lâm, anh không chút hoang mang, kỹ thuật dùng dao cực kỳ thuần thục, Khâu Triệt càng thêm nghi ngờ thân phận không chỉ có mỗi nhϊếp ảnh gia.

Bữa tối có hai món ăn và một canh, còn có cơm được nấu trong nồi áp suất tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, nghe Kỉ Quyên nói, vật tư lần này bọn họ mang theo có một số là do các nhà hảo tâm trong xã hội quyên tặng, ví dụ như những bao gạo Vũ Xương này, vừa ngửi mùi đã biết là loại gạo chính gốc.

Ba người đặt bàn ăn cạnh bờ sông, nhìn đỉnh núi có nửa là cỏ xanh nửa là mỏm đá nham thạch trơ trọi phía đối diện, ăn rất thoải mái.