Chương 45

Lúc ăn cơm không có ai nói chuyện, đợi sau khi ăn xong mới bắt đầu trò chuyện.

“Cam Lâm, bên kia dựng lều xong chưa?”

“Tàm tạm rồi, mấy dân du mục hôm qua đến giúp đỡ đều ở, lúc tôi đi bọn họ đang làm nốt đoạn cuối.”

Kỉ Quyên “Hử?” một tiếng: “Vậy cậu chỉ dựng lều thôi sao cả người toàn bùn thế?”

Cam Lâm dựa vào ghế gập, có thể quá thoải mái, mắt không tự chủ nhắm lại: “Muốn xuống sông bắt cá ý mà.”

Hai mắt Kỉ Quyên tỏa sáng: “Bắt được không?”

Khẩu Triệt cười một tiếng: “Nếu như bắt được thì tối nay đã không cần ăn rau xào thịt rồi.”

Cam Lâm quay đầu đi, suy nghĩ bay xa, từ từ ngủ thϊếp đi.



Bữa cơm chỉ có ba người nên phòng bếp cũng khá dễ dọn dẹp, Kỉ Quyên không để Khâu Triệt nhúng tay, một mình rửa sạch bát đũa, Khâu Triệt đứng bên cạnh im lặng nhìn.

“Có phải Cam Lâm ngủ rồi không? Em đi tìm cái áo đắp lên cho cậu ấy đi, đừng để cậu ấy bị ốm.”

Kỉ Quyên nhìn quanh bờ sông hai lần, nói với Khâu Triệt.

“Dạ.”

Cô đi đến lều của Cam Lâm, kéo khóa ra, Khâu Triệt nhìn thấy áo khoác để ở góc lều, cô cúi người, lúc lấy áo ra nhìn thấy áo ba lỗ và qυầи ɭóŧ được xếp gọn gàng ở phía dưới.

Khâu Triệt chỉ liếc một cái, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh.

Mau đi thôi mau đi thôi! Cô hít sâu một hơi kéo khóa lều lên.

Ôm lấy áo khoác, Khâu Triệt rón rén đi đến bên bờ sông, nhẹ nhàng đắp lên cho Cam Lâm.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô ngồi xuống bên cạnh, đốt điếu thuốc, tiếng nước chảy liên tục là một thứ vũ khí thôi miên rất sắc bén, nhưng cô chẳng hề muốn ngủ.

Bởi vì cảm giác căng thẳng tim đập nhanh ban nãy vẫn chưa hoàn toàn hết…

Dựa vào cái ghế gập cùng loại với anh, Khâu Triệt vô thức nhìn về phía Cam Lâm, mặt nghiêng của người đàn ông này khi ngủ cũng có sức hấp dẫn như vậy, sống mũi cao thẳng giống như ngọn núi đối diện bờ bên kia, chân dài duỗi ra, giày thể thao dính đầy bùn đất đạp trên mặt đất.

Vừa hút được một hơi, Kỉ Quyên từ phòng bếp đi ra, ngồi xuống: “Tiểu Khâu, con gái hút thuốc ít thôi.”

Giọng của cô ấy rất nhỏ nhẹ, sợ làm ồn đến Cam Lâm.

“Dạ vâng.”

Lời khuyên này luôn có người nói với Khâu Triệt, mỗi lần cô đều ngoan ngoãn trả lời, nhưng chưa bao giờ thay đổi.

“Có cần gọi anh ấy về lều ngủ không?”

Kỉ Quyên nhìn chằm chằm mặt Cam Lâm, muốn xác nhận xem anh tỉnh hay chưa.

“Tỉnh thì không ngủ được nữa đâu, cái áo khoác kia rất ấm, để cậu ấy ngủ đi.”

Sau khi “Rì rầm.” tám chuyện mấy câu hai người không nói gì nữa, Khâu Triệt hút thuốc, Kỉ Quyên chơi game offline trong điện thoại.

Lúc trời sẩm tối Cam Lâm cuối cùng cũng tỉnh, anh chậm chạp xoay người, mở mắt nhìn thấy Khâu Triệt, nói: “Cho tôi một điếu thuốc.”

Kỉ Quyên đặt điện thoại xuống: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm.”

Khâu Triệt cho bật lửa vào hộp thuốc lá ném qua chỗ anh, bao thuốc lá rơi vào ngực Cam Lâm, anh dùng một tay rút ra một điếu thuốc, châm lửa, nửa bao thuốc lá mở ra và bật lửa lẳng lặng nằm trước ngực anh.

“Nếu không phải núi cao đường xa thì Yên Chướng Quải sẽ là một nơi rất tuyệt vời.” Kỷ Quyên duỗi người, nhìn nước sông chảy siết cảm khái.

Tiếng bật lửa bật lên cùng với khói thuốc hít vào rồi nhả ra, Cam Lâm nói: “Nếu không phải núi cao đường xa thì Yên Chướng Quải sẽ không bảo tồn được một môi trường sinh thái có hệ thống hoàn chỉnh như vậy.”

Lời nói xen lẫn với hơi thở mang mùi khói thuốc khiến Khâu Triệt nghe ngứa cả lỗ tai, ma xui quỷ khiến cô lắc đầu, muốn cắt đứt loại phản ứng sinh lý theo bản năng này.

“Cậu nói đúng.” Kỉ Quyên tán thành.

Lời của Cam Lâm chính là mục đích chuyến đi này của bọn họ, điều tra chủng loại và số lượng động thực vật hoang dã.

Muốn dựa bảo vệ giống loài quý hiếm thành công thì phải dựa trên sự hiểu biết khoa học đối với các loài, cho nên thu thập tin tức về chỗ ở cực kỳ quan trọng, dùng số liệu để nói chuyện sẽ khiến cho chính phủ và người dân coi trọng việc bảo vệ Yêu Chướng Quải, càng không thể thực hiện bất kỳ công trình phá hủy môi trường sinh thái nào ở chỗ này.

“Chúng ta quay về thôi, có muỗi rồi.”

Kỉ Quyên thuộc nhóm máu O, cực kỳ hút muỗi.

Cô ấy đứng dậy, phát hiện hai người còn lại không động đậy thì cũng mặc kệ, một mình quay về lều trước.

“Hôm nay anh không xuống sông bắt cá đâu đúng không?” Khâu Triệt hỏi.

Hộp thuốc lá trong tay Cam Lâm xoay qua xoay lại: “Sao cô đoán được vậy?”

“Anh là kiểu người bỏ việc không làm, xuống sông bắt cá sao?”