Chương 33

Cam Lâm nhướng mày, chậm rãi quay người lại.

Khâu Triệt hiểu ý của anh, đúng là cô vừa mới ăn xong, nhưng sau khi hết say xe cô lại ăn ngon đến lạ.

Cam Lâm quay lại, nhưng Khâu Triệt thì không, cô nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của Cam Lâm và bàn tay tự nhiên buông thõng trên chân, những đường gân nổi rõ trên mu bàn tay…

Cô cắn một miếng thịt bò khô.

Khung cảnh hai bên đường nhanh chóng vụt qua, đồ ăn vặt trong tay cũng đã ăn sạch, Khâu Triệt lấy tai nghe ra nghe nhạc, vừa chọn xong một bản nhạc, Cam Lâm đã vươn tay cầm lấy tai nghe bên trái…

"Cảm ơn", anh dựa vào thành ghế sau, khi khúc nhạc vang lên thì anh cũng nhắm mắt lại.

《welcome to wonderland》giai điệu nhẹ nhàng êm dịu, Khâu Triệt rất thích lời bài hát.

"Chào mừng đến với Alice ở xứ sở thần tiên, mọi thứ bạn muốn đều ở đây."

Khâu Triệt nhìn theo dây cáp tai nghe từ tai Cam Lâm xuống, vòng qua cổ đến ngực anh, nơi khẽ nhấp nhô lên xuống là nhịp tim của anh.

Thu hồi tầm mắt, Khâu Triệt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phong cảnh cứ lướt qua trước mắt, nhưng lại không thể nào bước vào trái tim cô.

Ở ghế trước, Kỷ Quyên và anh Tài Nhân đã nói chuyện suốt chặng đường, từ cuộc sống của người Tây Tạng đến những thay đổi môi trường ở Tam Giang Nguyên trong những năm gần đây, các chủ đề ngày càng trở nên cao cấp hơn.

Lúc đầu lái xe suôn sẻ, Tài Nhân đã dẫn một số ô tô ra khỏi khu vực đầm lầy một cách an toàn bằng kỹ năng lái xe xuất sắc của mình, trong lúc đấy có mấy sự cố nhưng không có gì nguy hiểm.

Cho đến khi một dòng sông ngăn cản trước mặt…

Bãi sông rộng, nước sông băng giá, cỏ non xanh mướt khẽ lao xao gợn sóng, đám hoa dại không biết tên kia đang đung đưa trong gió, mùa hè ngắn ngủi thuộc về Tam Giang Nguyên tràn đầy sức sống.

Xe dừng lại, các tài xế đồng loạt đứng trên bờ, cùng nhau mải mê tìm chỗ lội qua sông, mà chưa kịp thưởng ngoạn cảnh đẹp.

Cam Lâm lấy máy ảnh trong cốp xe ra và đi về phía bên trái của đám đông, Khâu Triệt và Kỉ Quyên là hai người phụ nữ duy nhất trong đội, họ không thể lái nổi xe trên loại đường này, chứ đừng nói đến việc đưa ra lời khuyên mang tính xây dựng, họ có lý do để chỉ "khoanh tay đứng nhìn".

Vài phút sau, Bành Giai Minh đi từ phía sau hàng tới, lắc đầu nói: "Có hơi khó nhằn."

"Có chuyện gì vậy?" Kỉ Quyên hỏi.

"Không thể lái xe qua nổi, trong dòng sông đầy bùn này, xe rất dễ bị mắc kẹt."

Khâu Triệt thở dài, Kỉ Quyên quay sang cô và hỏi: "Làm cái gì vậy, Tiểu Khâu, em thở dài cái gì?"

"Kẹt xe phiền phức lắm."

"Còn chưa kẹt mà."

Sớm hay muộn thôi… Khâu Triệt quá hiểu môi trường địa lý ở chỗ này, trước mặt có một con sông, chẳng phải nó đang chảy sao? Thế cũng coi như quãng đường trước đó đi thật lãng phí thời gian, nhưng cô lại không muốn nói ra làm chị Quyên mất hứng, dù sao thì cô ấy đã bận rộn chuẩn bị cho dự án này trong một thời gian dài, giờ gần đến đích lại gặp phải sự cố.

Theo hướng dẫn, Tài Nhân quyết định tìm một nơi có vẻ ổn thỏa để thử, trong khi những người còn lại cau mày và nín thở.

Khâu Triệt không thể giúp đỡ, vì vậy cô đi phía sau Cam Lâm, muốn xem xem anh đang chụp ảnh gì.

Cái cảm giác bị mê hoặc bởi tác phẩm của một người — chỉ sau khi Khâu Triệt thực sự cảm nhận được điều đó, cô mới hiểu được những người bước vào phòng triển lãm để xem các tác phẩm điêu khắc của cô đang nghĩ cái gì.

Chạy theo như vịt, làm không biết mệt.

Có lẽ như vậy.

Cam Lâm chụp liên tiếp vài tấm, khi đặt máy ảnh xuống, khóe mắt anh nhận thấy có người phía sau mình, anh nhấn vào màn hình và máy ảnh di chuyển sang bên phải.

Trên màn hình hiện ra khuôn mặt của Khâu Triệt, cô cũng không trốn tránh: "Cho tôi xem với."

Cam Lâm quay đầu lại, "Sao cô cứ muốn kiểm tra bài tập tôi thế?"

… Khâu Triệt vung tay ra sau lưng, "Anh trông không giống một nhϊếp ảnh gia bình thường."

Cam Lâm cười, "Có gì khác biệt chứ?"

Khâu Triệt lắc đầu, lẩm bẩm một lúc lâu, cuối cùng chỉ vào đầu mình, khoanh tay hai vòng và nói: "Hầu hết các nhϊếp ảnh gia đều đi theo con đường thương mại, bản thân anh không cảm thấy như vậy sao?"

Cam Lâm không bị lay động bởi định nghĩa của Khâu Triệt, rồi đưa máy ảnh qua, "Nặng đấy."

Khâu Triệt đón lấy, cổ tay cô hạ xuống, đúng là nặng thật…

"Gạch đấy à?"

"Cô xem trước đi, tôi qua bên kia hỗ trợ."

Cam Lâm quàng dây máy ảnh quanh cổ Khâu Triệt.

Mấy chục giây vừa rồi cũng đủ để thu lại phong cảnh, nói xong anh đi về phía đoàn xe, để lại Khâu Triệt một mình ngắm cảnh.



“Tiểu Khâu.” Kỉ Quyên đi phía sau Khâu Triệt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Em được đấy!”

"Vâng?"

Khâu Triệt vừa mới chuyển đến album ảnh, cô còn chưa kịp xem kỹ các bức ảnh.