Chương 34

"Cam Lâm không bao giờ cho phép người khác chạm vào máy ảnh của mình. Mấy ngày trước Bành Giai Minh muốn mượn xem thử, nhưng cậu ấy cũng không đưa cho."

"... Em chỉ giữ hộ anh ấy thôi, anh ấy đi hỗ trợ rồi."

Được nhìn bằng ánh nhìn đặc biệt không phải là điều gì tốt, Khâu Triệt không muốn, vì vậy cô nói linh tinh nhằm che đậy, nhưng Kỉ Quyên không muốn bỏ qua: "Đừng gây rối nữa, quàng vào cổ không phải là được rồi sao?”

"Ống kính còn chưa có mở."

Kỷ Quyên cười nói: "Có lý."

Xung quanh một người phụ nữ độc thân giàu có chắc hẳn không thiếu những anh chàng đẹp trai, có lẽ cô ấy chỉ đang tận hưởng cảm giác như được bao quanh bởi các vì sao, và bản thân cái cảm giác này lại không phải là điều xấu.

Khâu Triệt cũng phát hiện ra một đặc điểm của cô ấy, bất kể là nam hay nữ, chỉ cần họ trẻ hơn cô ấy là cô ấy sẽ rất quan tâm đến họ, người có thói quen chăm sóc người khác thực sự hiếm có trong thời đại xã hội ngày nay.

Anh Tài Nhân lên xe lao xuống sông nhưng mới đi được một phần ba quãng đường đã bị mắc kẹt, mọi người dường như không hề ngạc nhiên chút nào, xắn tay áo chuẩn bị xuống xe, người có thể lên giúp đỡ đều đã lên hết, những người còn lại đứng trên bờ làm nhóm cổ vũ tinh thần.

Chỉ có một bức ảnh mới do máy ảnh của Cam Lâm chụp, ở bên kia sông, một đám mây bão hình thành ở một điểm nào đó trên bầu trời, cột mây vươn thẳng từ đường chân trời lên bầu trời, giống như một đám mây hình nấm còn sót lại sau khi một quả bom hạt nhân phát nổ, cực kì ngoạn mục.

Trên đồng cỏ ở dưới bầu trời, dòng nước chảy vẽ hình vòng cung trên mặt đất, gần như lúc chạng vạng, cỏ có màu xanh nhạt và ở cuối tầm nhìn là một con rái cạn, đứng bằng cả hai chân, với những chiếc móng vuốt nhỏ, nhìn quanh về hướng này, trong bức ảnh này con rái cạn rất dễ bị lơ đi, nhưng sau khi phát hiện ra, mọi ánh mắt đều tập trung vào nó.

Đợi khi Khâu Triệt xem các bức ảnh xong và sau đó đến địa điểm tương đồng để tìm kiếm chúng, thì những con rái cạn đã biến mất rồi, có lẽ chúng đã quay về hang của mình, chúng rất nhạy cảm với các phản ứng bên ngoài.

Phải mất hai mươi phút sau xe của anh Tài Nhân mới thoát ra được, ai nấy đều bê bết bùn đất, kiệt sức và hoảng loạn.

Khâu Triệt lấy một chiếc khăn tắm từ trong túi của mình ra, lại bị Bành Giai Minh đi đến đầu tiên cầm lấy.

"Cảm ơn nhé, lau xong có lẽ không dùng được nữa rồi, cái kia của tôi là cái mới đấy, lát nữa sẽ đưa cho cô."

"Không sao, tôi vẫn còn."

Cam Lâm đi theo sau anh ta và nhìn Khâu Triệt, trên người anh còn có nhiều bùn hơn cả Bành Giai Minh.

Vừa rồi Khâu Triệt định đưa nó cho Cam Lâm… Nhưng không ngờ lại bị Bành Giai Minh hiểu lầm.

Cam Lâm cúi đầu, đi vòng ra phía sau xe, lấy từ trong cốp xe ra một chai nước khoáng, uống “ừng ực” cạn sạch, uống xong bắt đầu cởϊ qυầи áo, Kỉ Quyên đi theo sau, vặn một chai nước và nói: "Hãy rửa trước đi."

Cam Lâm cúi người, dùng hai tay hứng nước, rửa sạch hai lần, rửa xong rồi lấy quần áo sạch sẽ ra mặc vào, toàn bộ quá trình đều rất gọn gàng nhanh chóng.

Khâu Triệt đứng bên cạnh quan sát, dùng ngón tay vuốt ve máy ảnh, đột nhiên giơ nó lên và "tạch" một tiếng chụp một bức ảnh của Cam Lâm.

Phần thân trên trần trụi hoang dã như vùng đất rộng lớn phía sau anh, đồng thời nó cũng mê hoặc tâm trí của Khâu Triệt.

Lúc này, cô cảm thấy vận may của cả thế giới từ muôn phương đổ về đây, núi non mây mù vắt ngang bầu trời, cô nghĩ đến sự vĩnh hằng.



Sau khi mọi người nghỉ ngơi một lúc, anh Tài Nhân lại lên tinh thần và tìm kiếm điểm xuất phát mới, lần này cuối cùng anh ấy đã thành công, ba chiếc xe lắc lư nối đuôi nhau băng qua sông tựa như đang bị kéo đi bởi một sợi dây vô hình, người trên xe không dám thở mạnh sợ làm phiền tài xế, sau khi vượt sông thành công, cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi đến được nhà của người chăn gia súc thì trời đã tối, trên bầu trời còn sót lại một vệt hoàng hôn hẹp.

Ngôi làng ở rìa Hoh Xil này thường được bao quanh bởi các loài động vật hoang dã như linh dương Tây Tạng và lừa hoang Tây Tạng, sau cơn mưa vào mùa hè và mùa thu, khung cảnh giống như một bức tranh, không quá khi nói rằng đó là một vùng đất tựa như tiên cảnh ở nhân gian.

Sau khi xuống xe, Khâu Triệt vẫn đứng yên, cô nghĩ nếu không trả lại máy ảnh cho Cam Lâm thì cô đã có thể lưu giữ được phong cảnh trước mặt mình, hai tay đút túi quần, cô nhìn chằm chằm vào bầu trời đỏ rực vô tận.

"Tiểu Khâu!"

Khâu Triệt quay đầu lại.

Kỉ Quyên vẫy tay: "Vào đi, bên ngoài trở lạnh rồi đó."