Chương 32

"Mấy năm gần đây Tiểu Tinh… đã quen biết rất nhiều người. Loại người nào cũng có, tôi cũng không chắc nữa."

"Anh không chắc chắn, vì vậy nên anh mới bắt lấy cọng rơm rạ là tôi, đúng không?"

Bị chọc thủng, Cam Lâm cúi đầu một lúc lâu rồi cười một cách khó hiểu, Khâu Triệt không biết anh ta đang cười cái gì, nhưng trong một khoảnh khắc, cô nhớ đến cảnh Cam Lâm vuốt ve con linh dương Tây Tạng.

"Nếu như cái chết của Tiểu Tinh có liên quan đến cô, tôi sẽ không buông tha cho cô. Nếu không liên quan đến cô, vậy không ai có thể động đến cô, tôi đối xử với "Bù nhìn" như vậy đấy."

?

Sao cô lại thành bù nhìn rồi?

Ánh mắt cuối cùng của Cam Lâm không che giấu, anh không nói đùa, Khâu Triệt biết điều đó.

Cô là người đã nói rõ quan điểm của mình trước, nhưng cuối cùng cô lại bị những lời nói của Cam Lâm lấn át.

Thấy Khâu Triệt im lặng, Cam Lâm nhìn lông mày của cô, "Tôi nghe chị Quyên nói cô bị say xe."

"Khỏi rồi."

"Khỏi nhanh thật."

"Tuổi trẻ mà."

Khâu Triệt nhớ đến "thanh niên lớn tuổi" mà Kỷ Quyên đã nói, cô hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi?"

Cam Lâm nhăn mày lại, không rõ lắm Khâu Triệt hỏi tuổi có liên hệ gì đến chuyện trước đó, nhưng vẫn trả lời.

“Hai mươi chín.”

Chỉ lớn hơn Khâu Triệt hai tuổi, thế thì sao anh là thanh niên lớn tuổi được?

Đột nhiên có tiếng xiềng xích chuyển động, "xoảng xoảng", hai người nghe tiếng liền nhìn sang, một con chó ngao Tây Tạng to lớn màu đen không biết từ đâu lao ra, lè lưỡi thở hổn hển, giương đôi mắt đen láy. giống như lỗ đen nhìn chằm chằm hai người, rất không thân thiện.

Khâu Triệt cẩn thận nhìn con chó ngao Tây Tạng này, hay lắm, nó lớn hơn con chó bảo vệ trong cửa hàng Đại Xuyên hơn mười lần. Sự chú ý của cô đều tập trung vào chó ngao Tây Tạng, nhưng sự chú ý của Cam Lâm lại dành cho Khâu Triệt, "Cô là cô gái đầu tiên tôi thấy không sợ chó ngao Tây Tạng đẩy."

“Đã buộc rồi mà, sợ cái gì.”

Giọng điệu của Khâu Triệt nhẹ nhàng, cô thật sự không sợ.

Vừa rồi hai người nói chuyện nghiêm túc, nhưng chớp mắt đã bị con chó ngao Tây Tạng này cắt ngang…

"Trong nhà không có người ở, sao lại bị xích ở đây?" Khâu Triệt tự nhủ.

“Bảo vệ tài sản cố định.”

Khâu Triệt đảo mắt nhìn anh ta, “Có cần bảo vệ ngôi nhà này không?”

“Cùng một vật có ý nghĩa khác nhau đối với những người khác nhau.”

“Thầy nói đúng.”

Cam Lâm hừ một tiếng không nghe được, ậm ừ, quay người bỏ đi.

Khâu Triệt nhìn chằm chằm vào phía sau đầu anh, bỗng dưng lại cảm thấy đáng yêu.

Hóa ra những người có khuôn mặt lạnh lùng đôi khi cũng có thể dễ thương.



Anh Tài Nhân dành thời gian cho mọi người đi vệ sinh sau khi ăn xong, và khi gần đến giờ, anh ấy gọi mọi người lại và đưa ra một số điều cần chú ý, về cơ bản là dành cho tài xế.

Khâu Triệt đứng quay lưng về phía mặt trời nên không đeo khẩu trang chống nắng, cô chăm chú lắng nghe tiếng quan thoại Tây Tạng độc nhất vô nhị của anh trai Tài Nhân, cô không biết tai mình bỏng rát vì nắng chiều hay ai đó trong lòng không ngừng nhắc đến cô…

“Tam Giang Nguyên của chúng tôi trông rất đẹp. Sông Trường Giang, sông Hoàng Hà và sông Giang Đô đều bắt nguồn từ đây. Thực tế, nói thẳng ra, nó giống như một miếng bọt biển khổng lồ, nó hút nước rồi từ từ nhả ra, tạo thành đầm lầy. Một số chỗ trũng thấp tạo thành hồ, nếu chẳng may đi nhầm vào chỗ đấy thì khó ra lắm. Một lúc sau tôi dẫn đường, Tang Kiệt lái một chiếc, những người còn lại lái chiếc khác, chỉ cần đi theo phía sau, đừng để lạc đường."

Một đám người lần lượt gật đầu, mặc kệ có lái xe hay không, đều bày tỏ mình đang cẩn thận lắng nghe, nếu thuận lợi, đêm nay sẽ đến thôn Thố Trì, nếu không thuận lợi, họ lại tính tiếp.

Trước khi đi, Khâu Triệt lấy thức ăn thừa đổ vào chiếc bát sứ vỡ mất một góc trước mặt chó ngao Tây Tạng, nó cụp đôi mắt đen xuống, cắn vài miếng lớn ăn hết rồi liếʍ khóe miệng nằm xuống, nhìn dõi theo hướng đoàn xe đang rời đi.

Khâu Triệt nghĩ, có lẽ trong một thời gian dài, nó đã tiễn đi hết đợt này đến đợt khách du lịch khác như thế này, sau đó tiếp tục canh giữ ngôi nhà trống rỗng này, mà thời gian càng dài hơn, người và động vật không thể giao tiếp với nhau, chứ đừng nói là hiểu nhau.



Trong chiếc xe mà Khâu Triệt đang ngồi, anh trai Tài Nhân thay Cam Lâm làm tài xế, anh đổi sang chỗ phía sau người phụ lái và ngồi cạnh Khâu Triệt.

Sau khi Kỷ Quyên lên xe, cô ấy phân phát đồ ăn nhẹ cho mọi người, Khâu Triệt mở một túi tôm khô và thịt bò khô, chiếm được tất mấy món ngon nhất, người thắng trong giành đồ ăn vặt.

Đang ăn ngon lành, cô phát hiện ánh mắt bên cạnh đang nhìn thẳng vào mình, quay đầu lại, “Đang nhìn cái gì vậy?”