Chương 31

Đang định châm điếu thuốc, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bật lửa, Khâu Triệt quay đầu lại, thấy một người đàn ông đứng bên cạnh mình, đồng thời châm một điếu thuốc.

Anh ta có nước da ngăm đen, để râu, mặc một chiếc áo khoác phao màu đen đã sờn, da tay rất thô ráp, trên ngón trỏ quấn một miếng băng cá nhân, lớp ngoài hơi bẩn, có vẻ như là đã được dán trong một thời gian dài.

Có lẽ là chú ý đến ánh mắt của Khâu Triệt, anh ta quay đầu lại, "Cô không mang theo bật lửa à?"

Khâu Triệt lấy nó ra khỏi túi, lắc nó với người đàn ông và ra hiệu rằng cô có nó. “Cô nhóc là người ở đâu thế?”

“Thượng Hải.”

Giọng điệu Khâu Triệt bình thường, cô đã quen nói chuyện với người qua đường, rời đi nơi này rất có khả năng sẽ không gặp lại, cho nên anh ta có nói gì cũng không quan trọng.

“Cô tới đây du lịch à?”

Người đàn ông hút thuốc rất nặng, nhìn bao thuốc, hẳn là một loại thuốc lá địa phương rất rẻ tiền.

“Ừ.” Phủ nhận thì cô sẽ phải dùng chuyện khác giải thích, rất phiền phức nên cô thừa nhận luôn.

“Cô bé, đừng lang thang một mình, nghe chưa? Cách đây không lâu, ở bên kia sông Đà Đà, trong vùng đất không người ở biên giới Thanh Hải-Tây Tạng có một cô bé đã chết bên hồ."

Trong tiềm thức Khâu Triệt nghĩ đến Cam Tinh, nếu tình huống là như vậy, thì đúng là chuyện anh ta đang nói.

“Tôi chưa từng nghe qua, tôi cũng không có đi lung tung.”

“Nhìn cô có vẻ là một cô bé trung thực, đừng chỉ nghe thôi, mà nhất định phải để trong lòng đi.”

Cô thành thật sao? Nếu Nghệ Tư Trúc nghe thấy những lời này, anh ấy có lẽ sẽ bật khóc, và anh ấy sẽ trực tiếp gửi một vạn tiền mặt để tỏ lòng vui mừng.

“Tôi sẽ không đi chỗ nguy hiểm, yên tâm.” Mặc kệ đối phương có lắm mồm hay không, thì cũng là có ý tốt, Khâu Triệt không thể bỏ qua.

Lúc này, Cam Lâm đi từ trong nhà hàng ra, lạnh lùng nhìn Khâu Triệt.

Người đàn ông hút điếu thuốc cuối cùng, thản nhiên ném tàn thuốc xuống đất rồi đút tay vào túi chiếc áo khoác bông cũ kĩ bỏ đi.

Phương hướng anh ta rời đi là chiếc xe đi theo Khâu Triệt suốt đoạn đường, nhưng anh ta chỉ lướt qua chiếc xe đó, quay lại và tiến vào điểm mù mà cô không thể nhìn thấy, không bao giờ xuất hiện nữa.

"Người đàn ông đó là ai? Cô có biết anh ta không?"

"?"

Khâu Triệt ngẩng đầu lên, thở ra một làn khói về phía Cam Lâm, với cảm giác thờ ơ chẳng hề để ý.

"Cô đã đắc tội với ai thế?”

Dường như Cam Lâm không nhịn được nữa, giọng điệu dồn dập.

“Có liên quan đến anh sao?”

Khâu Triệt dùng giọng điệu ban nãy trả lời lại, hai mắt bị cay mùi khói nên híp lại nên cũng không biết liệu cô có đang cáu không.

Lúc lại mở mắt ra… Khâu Triệt giật mình, suýt nữa ngả đầu lên, “Anh đang làm gì vậy?!”

Cam Lâm ngồi xổm trước mặt Khâu Triệt, đôi mắt anh vẫn nhìn cô.

”Cô nhóc này."

"...”

Những từ quen thuộc mà cô đã nghe rất nhiều lần trong quá khứ giờ đã mang một màu sắc mới. Khâu Triệt cảm thấy lỗ chân lông trên khắp cơ thể co lại, cô nhận ra đó là một phản ứng theo bản năng.

Sương khói tiếp tục bay lên, Khâu Triệt bị hun đến chảy nước mắt. Nước mắt chảy xuống khóe mắt, thành một đường dài và mảnh.

“Tôi đâu có quát cô đâu…” Cam Lâm giơ tay lên, lau không được, mà không lau cũng không được, tay anh hơi run rẩy.

Khâu Triệt giơ điếu thuốc lên: “Khói cay mắt, từ lúc bỏ tã là tôi đã không còn khóc nữa rồi.”

Kể cả khi cha mẹ nuôi của cô qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.

Đầu mẩu thuốc lá rơi xuống đất, lần này cô chỉ hút nửa điếu, "Những gì tôi muốn nói có thể hơi khó nghe."

“Hầu hết sự thật đều khó nghe."

"Lại đây."

Khâu Triệt không muốn nói điều đó ở lối ra vào nhà hàng, vì vậy cô đi đến một của hàng không biết đã đóng cửa ngừng kinh doanh từ năm nào tháng nào ở phía đối diện, Cam Lâm theo sát cô.

Căn nhà rất cũ nát, mái lợp bằng ngói, quanh năm hứng nắng hứng gió nên có hơi dột nát, xem ra đã mấy năm rồi không có ai ở.

"Mối quan hệ của anh với em gái anh thế nào?"

Khâu Triệt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Cam Lâm sau khi nói, và nói thêm: "Ý tôi là, cô ấy có điều gì giấu anh không?"

"Tiểu Tinh rất cá tính, xung quanh không ai có thể kiểm soát em ấy ngoại trừ tôi."

Khâu Triệt gật đầu, xem ra là một người anh trai nghiêm khắc.

"Vì vậy, để tôi không quản được em ấy, em ấy rất ít nói với tôi về công việc của mình."

"..."

Khâu Triệt chỉ vào chóp mũi của Cam Lâm, "Anh trông rất hiền từ mà nhỉ.”

Hiền từ? Cô suy nghĩ lại rồi hẵng nói.

Cam Lâm nhướng mày, tỏ vẻ không đồng ý.

"Được rồi, không đùa nữa, tôi muốn nói là có thể Cam Tinh đã động chạm đến lợi ích của một số người, hoặc nhìn thấy điều gì đó mà cô ấy không nên nhìn thấy, vì vậy cô ấy mới bị gϊếŧ."