Chương 30

Dự án này không thiếu lãnh đạo, Bành Giai Minh thích tham gia vào cuộc vui, anh ấy là người tích cực nhất trong toàn bộ đội dự án, chỉ cần Kỷ Quyên dẫn đầu, anh ấy nhất định sẽ đi theo.

Về phần Cam Lâm, anh không thể hiện nhiều và không nói nhiều, nhưng anh có thể phát huy tác dụng trong những thời điểm quan trọng, ba người còn lại thì đều rất Phật hệ*, đặc biệt là hai chuyên gia học thuật đang đắm chìm trong các cuộc thảo luận mà không quá quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt khác.

*佛系青年 "Thanh niên Phật hệ" là cụm từ nổi bật trên mạng Trung Quốc, hoàn toàn không liên quan đến tôn giáo dùng để chỉ những người trẻ theo đuổi lối sống an nhiên và buông thả trong nhịp sống đô thị hối hả.

Vừa bước xuống xe, Khâu Triệt thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên đường - Anh Tài Nhân, đang đứng ở đầu xe và vẫy tay chào mọi người với một nụ cười nhân hậu.

“Xin chào, chúng ta lại gặp nhau!”

Mấy ngày trước ở Gulmud, Tài Nhân đã đưa từng người một đến trạm dịch, nhưng bây giờ anh ấy lại đón họ ở một địa điểm khác, giống như người lớn trong nhà vậy.

Tuy nhiên, còn có một người đàn ông mặc quần áo Tây Tạng đứng bên cạnh anh ấy, người này có thể được coi là người Tây Tạng bản địa.

Sau khi mọi người chào hỏi nhau, họ giới thiệu lẫn nhau. Người đàn ông Tây Tạng này tên là "Tang Kiệt”, anh ấy đến từ làng Thố Trì, thường kiếm sống bằng nghề chăn gia súc, anh ấy cũng là thành viên của đội tuần tra và bảo vệ làng. Khi không bận rộn, anh ấy sẽ đến chùa để làm công việc tình nguyện.

"Anh Tài Nhân, đoạn đường còn lại trông cậy vào anh."

Đào Tấn chắp tay, lái xe chuyên nghiệp của đoàn xe thật khiêm tốn, xem ra con đường phía dưới cũng không khó lái như vậy.

Kỷ Quyên nói với Khâu Triệt: "Đào Tấn và những người khác sẽ chỉ đưa đến đây thôi, sau đó anh Tài Nhân và những người khác sẽ đưa chúng ta đi tiếp."

Nói đến đây, Đào Tấn và một số tài xế khác vẫy tay chào mọi người rồi lái xe quay về trong một chiếc ô tô và để lại ba chiếc cho bọn họ.

Thời gian bên nhau quá ngắn, Khâu Triệt cũng không có nhiều cảm xúc đối với sự ra đi của bọn họ, hiện tại đầu cô choáng váng, nửa đoạn đường sau cô hơi say xe nên không được khỏe. Cô tìm một chai nước, uống vài ngụm, ném nó trở lại xe và đi vào phòng tắm với Kỷ Quyên.



"Tiểu Khâu, có vẻ như sắc mặt của em không được tốt lắm, có chuyện gì vậy?"

"Say xe…"

"Chị có thuốc say xe này."

"Không sao đâu ạ."

Hai người nói chuyện rồi bước vào căn phòng bên cạnh. Sau khi kết thúc công việc, Khâu Triệt đi ra trước, theo sau là Kỷ Quyên đang rửa tay. Vòi trong bể hơi bị kẹt, nước phụt ra khiến Khâu Triệt ướt cả người.

Cô thản nhiên phủi nước, nghe Kỷ Quyên nói: "Tiểu Khâu, em còn giận Cam Lâm sao?"

“Cái gì?"

Hai người nhìn nhau, Kỷ Quyên lại nói: "Cả đoạn đường em không nói gì với Cam Lâm."

“Em bị say xe."

"Không tức giận thì tốt. Khi cậu ấy nhìn thấy linh dương Tây Tạng bị thương, cậu ấy còn không cho chị gọi cho em dậy, cậu ấy bảo em còn đang ngủ."

Khâu Triệt lắc bọt nước trên tay: "Chị Quyên, em đói rồi."

"À?"

Cô đứng trong nhà vệ sinh nói đói, Kỷ Quyên nhìn dáng vẻ gầy gò của Khâu Triệt với vẻ mặt đau khổ của một người mẹ già: "Chuẩn bị ăn cơm rồi, chúng ta đi thôi."

"Được."

Khâu Triệt vừa đi vừa sờ cái bụng gần như xẹp lép thành đường chân trời, cô đã chuẩn bị để có thể ăn được cả một con bò.



Địa điểm ăn uống là nhà hàng bên cạnh khu dịch vụ, ẩm thực Tứ Xuyên, môi trường ở mức trung bình, có một chiếc ấm đun nước đặt trên chiếc bếp lò kiểu cũ, vòi ấm bốc hơi kêu "tu tu" đang tiếp tục sôi.

Tuy rằng hoàn cảnh không dễ chịu, nhưng đồ ăn rất ngon, Khâu Triệt không nói một lời ăn một bát cơm lớn, ăn xong liền rời khỏi bàn.

Thuốc say xe mà Kỷ Quyên đưa cho trước bữa ăn đã có tác dụng, ấm no sinh du͙© vọиɠ, cơn thèm thuốc lá của cô nhanh chóng nổi lên, cô ngồi xổm xuống một khoảng đất trống ở lối vào của nhà hàng, định hút thuốc.

Trước đấy trong nhà vệ sinh, những gì cô nói với Kỷ Quyên thực ra là nửa thật nửa giả, khi họ đến gần Ngũ Đạo Lương, cô nhận thấy có một chiếc ô tô đang theo sau họ, khi xuống xe ở Ngũ Đạo Lương, người lái chiếc xe đó cũng dừng lại, và vào phòng tắm cùng lúc với Khâu Triệt.

Chiếc xe hiện đang đậu phía sau đoàn xe của họ, nhưng tài xế đã đi rồi.

Khâu Triệt hiếm khi muốn nhớ mặt người qua đường, trong những người cô gặp trong những ngày này, cô chỉ từng nghiêm túc quan sát mỗi Cam Lâm và khuôn mặt của anh đã in sâu vào tâm trí Khâu Triệt như một vết khắc, rất rõ ràng, kể cả lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.