Chương 29

Thật may mắn vì thời tiết hiện tại rất đẹp mặc dù có chút lạnh, Khâu Triệt lấy quần áo quấn vào người rồi đi tới chỗ mọi người tụ tập.

Ngoại trừ những người tham gia dự án thì còn có một chiếc xe cảnh sát khác. Cảnh sát chen chúc bên trong, bọn họ trông rất nghiêm túc.

Người tham gia dự án gồm cả lái xe thì tổng cộng có chín người còn cảnh sát thì gồm hai người. Lần đầu tiên Khâu Triệt cảm thấy thế lực của các cảnh sát nhỏ bé.

Cô cũng không xen vào đó ngồi mà đứng ở phía sau Kỷ Quyên và Cam Lâm, nghe bọn họ nói chuyện.

"May mà các cháu phát hiện kịp thời nếu không thì không chỉ có con Linh Dương Tây Tạng này phải chịu khổ."

Vi cảnh sát lớn tuổi cất tiếng, trên mặt ông có hai hàng vệt đỏ vừa nhìn đã có thể đoán ra ông ấy công tác ở nơi này quanh năm.

"Vẫn may là Cam Lâm mắt tinh, con vật nhỏ kia nằm ở dưới mương mà vị trí này bình thường xe chạy qua ít khi để ý tới." Bành Giai Minh nói.

Cam Lâm cúi người sau đó ngồi xổm xuống. Ánh mắt của Khâu triệt nhìn theo anh thì thấy chiếc đầu của một con Linh Dương Tây Tạng con đang nằm trên chiếc thảm được đặt dưới mặt đất. Nó bị thảm quấn quanh người chỉ để lộ ra bốn chiếc chân, đôi mắt to chớp chớp nhưng đôi mắt ấy giờ đây mờ mịt không có ánh sáng gì cả.

Nó bị thương sao? Hay là…

"Hiện tại hoàn cảnh biến đổi làm ảnh hưởng tới biết bao động vật." Chuyên gia nghiên cứu về động vật Trịnh Gia Thụy tức giận không nhìn được cảnh như vậy, ngực phập phồng một lúc. Nếu như anh ấy bắt được kẻ đã làm việc này thì chắc chắn anh ấy sẽ đánh bọn họ một trận trước khi anh ấy đưa họ tới đồn cảnh sát.

Cam Lâm vuốt ve vài cái cái đầu bé nhỏ của Linh Dương Tây Tạng rồi đứng dậy và nói: "Đưa nó tới trạm bảo hộ động vật Nam Đạt Kiệt đi, chắc cũng phải hơn tháng nữa nó mới có thể hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng nó hơi bé nên không biết có thể thích ứng lại với môi trường hoang dã không."

Mặc dù anh quay lưng về phía Khâu Triệt nhưng thật là lạ vì cô có thể cảm giác thấy chàng trai này đối xử với động vật rất dịu dàng. Cũng hoàn toàn có thể nói rằng cô chưa từng thấy anh đối xử như vậy với bất kỳ người nào.

Lúc này, Kỷ Quyên quay đầu lại hỏi cô: "Tiểu Khâu, em tỉnh rồi sao?"

"Ừ, có chuyện gì vậy?" Cô chỉ vào đầu của Linh Dương Tây Tạng và hỏi.

Mặc dù cô đã đoán được hết nhưng vẫn muốn nghe họ kể lại.

"Chân nó bị thanh sắt cuốn vào trong khoảng thời gian dài nên bị thương, thân thể lại yếu ớt không thể đi lại nên bị tụt lại phía sau. Cam Lâm đã bế nó ra từ dưới mương sau đó có sơ cứu qua. Trùng hợp lúc ấy cảnh cát nhân dân ở đồn cảnh sát Bất Động Tuyền đi ngang qua liền giúp cho nó bình tĩnh hơn một chút, sau đó bọn họ sẽ mang nó đi về chữa trị."

Được đứng gần quan sát một con Linh Dương Tây Tạng không hiểu sao Khâu Triệt lại nhớ tới cái thi thể của động vật mà Cam Lâm từng canh giữ trước kia, khi ấy nó được xếp thành hình người không biết là có ý nghĩa gì?

"Thật sự vô cùng cảm ơn các cháu. Thời gian cũng không còn sớm mau bế nó lên xe đi, nhớ cẩn thận một chút nhé."

Bây giờ những người tham gia dự án trong mắt của cảnh sát chính là hình tượng của người công dân ưu tú.

Cảnh sát lớn tuổi nói xong thì người cảnh sát trẻ liền ôm Tàng Linh Dương con lên ghế sau của xe ngồi, bọn họ lại nói thêm một vài câu.

Sau trở về xe Cam Lâm vẫn nhìn về phía kính chiếu hậu mãi cho tới khi cảnh sát đã đi xa.

Chiếc xe đang tăng tốc trên đường, và đường cao tốc Thanh Hải- Tây Tạng kéo dài thẳng tắp về đường chân trời, chia khu vực này thành hai, khu bảo tồn thiên nhiên Hoh Xil ở phía tây và Khu bảo tồn thiên nhiên Tam Giang Nguyên ở phía đông.

Khâu Triệt đã đi trên con đường này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đi qua, cô đều có cảm giác như đã đi qua cả một đời, những ngọn núi phủ tuyết và hoa dại đang nở rộ dọc theo con đường này, những người hành hương đo độ dài bằng bước chân của họ, những người trẻ tuổi đi bộ và những con chó hoang bước từng bước chân.

Gió khô trên cao nguyên làm tóc cô rối tung, nhưng Khâu Triệt lại muốn nó rối hơn nữa, cô thích cảm giác được gió lướt qua, giống như bàn tay của thần đang xua tan sương mù.

Sau khi đi qua một con suối không bị đóng băng, đoàn xe lại dừng lại ở Ngũ Đạo Lương.

Ngũ Đạo Lương là một thị trấn, ở đây không có bốn mùa, quanh năm chỉ có mùa đông, ơ nơi này hàm lượng oxy rất thấp, được coi là đoạn đường khó khăn nhất của tuyến Thanh Hải - Tây Tạng.

Khâu Triệt đã không ngủ từ khi lên xe lại, nhìn thấy bãi đậu xe, cô đoán có thể cô sẽ ăn ở đây, nhưng cô lười không muốn hỏi.