Chương 28

Sau khi xuống xe Khâu Triệt duỗi tay chân để kéo giãn gân cốt. Lúc này, Bành Giai Minh đưa qua hai chai nước, một chai cho cô còn lại đưa cho Kỷ Quyên.

"Cảm ơn." Khâu Triệt cầm chai nước rồi mở lắp.

"Cam Lâm đâu rồi?" Bành Giai Minh hỏi.

Khâu Triệt quay đầu lại nhìn về phía ghế lái thì không thấy anh đâu nên cô trả lời: "Không biết nữa, có khi anh ấy đi toilet."

Vừa nói xong thì Cam Lâm đi từ phía sau cô ra: "Tôi đang chuẩn bị đi đây."

Khâu Triệt: "..."

Bầu trời hôm nay hơi nắng, cô vừa ôm trong lòng chai nước khoáng vừa đeo mặt nạ bảo hộ.

"Tiểu Khâu với Cam Lâm đang mặc áo đôi kìa!"

Âm thanh của Bành Giai Minh rất lớn, làm cho những người ở xung quanh đều nghe thấy.

Những người ở đây nếu không phải học nghiên cứu thì chính là học về nghệ thuật. Khâu Triệt cứ nghĩ rằng chẳng ai chú ý tới việc này. Do sáng nay trời lạnh mà sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở trên núi rất lớn nên cô không có đồ để mặc, vậy nên cô mới lấy vái áo này ra dùng lại, không nghĩ tới Bành Giai Minh lại lắm chuyện như vậy.

Khâu Triệt và Cam Lâm đồng thời chẳng giải thích gì, họ đi tìm phòng toilet gần nhất trong quán ăn.

Ánh mắt của Bành Giai Minh đuổi theo họ: "Là con trai sao lại thẹn thùng thế?"

Kỷ Quyên lườm anh ta một cái rồi bảo: "Đó là người ta không thèm để ý."

Bành Giai Minh nở nụ cười xấu hổ sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Ngọc Châu Phong, rồi lấy điện thoại ra chụp lại những cảnh đẹp nơi đây.

Chẳng bao lâu thì Cam Lâm đi ra từ toilet, thấy vậy Đào Tấn đi tới ngăn anh ấy lại để nói chuyện.

Vì phạm vi mọi người tụ tập hơi nhỏ khoảng cách lại không xa nên những gì bọn họ nói Khâu Triệt đều có thể nghe rõ.

"Tiểu Tịnh… Em ấy hỏa táng rồi sao cậu không nói cho mình nghe? Có phải cậu không coi mình là anh em của cậu đúng không?

"Từ trước tới giờ em ấy cũng chưa từng thích cậu, việc này chắc cậu cũng rõ."

Một trong những phương pháp che dấu đau thương của đàn ông chính là dùng những chuyện vui để làm mờ nỗi buồn đó. Nhưng Đào Tấn lại không nghĩ vậy, đôi mắt anh nhìn thẳng Cam Lâm sau đó khẽ thở dài.

Dù có cùng một nỗi buồn nhưng ông anh ruột Cam Lâm này lại tỏ ra rất cam chịu.

Anh lấy bao thuốc sau đó đưa cho Đào Tấn một điếu: "Đợi sau khi dự án này kết thúc, tôi se về nhà một chuyến."

"Cả năm chẳng có mấy khi cậu về nhà, sao tự dưng lại muốn về?"

Cam Lâm châm điếu thuốc sau đó nói: "Tôi muốn đưa ba mẹ đến Quảng Tây mấu ngày."

Quảng Tây có mười vạn núi lớn, đây là nơi hội tụ nhiều người tài, Khâu Triệt đã từng đi qua tỉnh Nam Ninh, sau này mỗi lần cô nhớ tới nơi này thì ngay lập tức trước mắt sẽ hiện lên cảnh làn mây lượn lờ quanh núi còn gợn sóng nước thì nhẹ nhàng trôi trên dòng sông.

"Coi như cậu có lòng cuối cùng cũng biết về nhà, phải rồi thời gian trước cậu có đi qua Xigaze không vậy?"

Xigaze?

Đột nhiên Khâu Triệt quay lưng nhìn về phía Cam Lâm và nghĩ sau khoảng thời gian đó anh có từng ghé đến Xigaze sao?

Cam Lâm nói: "Có từng đến, mỗi ngày ở đó đều xem người ta thắp hương bái Phật khiến cho Phật Tổ bận rộn còn tôi thì quá rảnh rỗi."

"Cậu rảnh rỗi? Sẽ có người rảnh rỗi tới mức độ mỗi ngày đều chạy theo đàn sói để chụp cảnh chúng nó săn mồi hả?"

Cam Lâm nở nụ cười gượng gạo rồi nhả ra từng làn khói, chúng bay lượn giống cách mà làn tuyết đọng lại phía xa xa đỉnh núi.

Cảnh đàn sói săn mồi… Khâu Triệt chợt nghĩ tới tiếng động nghe được khu không có người ở vào đêm đó.

Nếu cô tới chậm hơn vài ngày thì không biết liệu có phải sẽ là cảnh tượng khác không nhỉ?

Không ai có thể đoán được trước và hiện tại dù có đoán ra thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Đúng là nghìn vàng cũng khó mua được thời gian, sẽ chẳng bao gì có gọi là "Nếu lúc đó."

Thời gian hút một điếu thuốc trôi qua thì Kỷ Quyên vỗ đôi tay kêu mọi người chuẩn bị xuất phát.

Họ đi từ Tây Đại Than tới Tam Giang Nguyên không ngừng nghỉ, cảnh tuyết trên đường làm Khâu Triệt cảm thấy rất buồn ngủ. Chưa tới "núi Côn Luân" thì cô đã ngủ gục trên đường, cứ lắc qua lắc lại mãi cho tới lúc cô tỉnh lại thì xe đã dừng ở ven đường. Mọi người trên xe không biết đã biến đi đâu mất.

Khâu Triệt giật mình một cái rồi ngay lập tức ngồi thẳng dậy nhìn xung quanh xe. Phía trước không có ai? Vậy còn phía sau?

Cô thở dài nhẹ nhõm khi thấy mọi người vẫn còn ở đây, chỉ là họ đã xuống xe đang vây vòng tròn không biết thảo luận chuyện gì đó.

Khi mở cửa xe thì một trận gió thổi tới nó thổi vào người của Khâu Triệt. Thời tiết của nơi này thay đổi thất thường, một giờ trước còn có ánh mặt trời chiếu nhưng giây tiếp theo thứ đối diện hoàn toàn có thể là một trận bão tuyết.