Chương 24

Bành Giai Minh chỉ định Cam Lâm, bởi vì hôm qua đã chứng kiến anh lái xe, và có vẻ như mọi người đều rất thoải mái.

Cam Lâm cầm lấy chìa khóa xe, Bành Giai Minh vòng qua phía trước xe ngồi vào ghế lái phụ, hai chuyên gia học thuật ngồi phía sau, Khâu Triệt và Kỷ Quyên ngồi ở giữa.

Việc mua trái cây tương đối nhanh, mọi người cũng mua thêm một ít đồ dùng cá nhân linh tinh, đến khi xong xuôi, Kỷ Quyên nghe nói Khâu Triệt chỉ có một chiếc ba lô thì lắc đầu: “Như vậy không được, đừng để mình thiệt thòi, mặc dù túi ngủ và lều đã được cấp sẵn, nhưng em cũng phải mang theo nhiều đồ dùng cá nhân hơn nữa mới được!”

Không chờ Khâu Triệt từ chối, Kỷ Quyên đã lôi kéo cô đi mua thêm mấy thứ, còn nhất quyết giành trả tiền khiến Khâu Triệt có hơi không biết làm sao, chỉ còn cách canh trả tiền trước.

Lúc trở lại khách sạn thì đã giữa trưa, cơm trưa hôm nay có cơm cà ri, vừa mới xuống xe, Khâu Triệt đã ngửi thấy mùi thơm, thèm đến mức quên luôn phải cầm theo đồ. Lúc bị Kỷ Quyên gọi lại, Khâu Triệt nhìn thấy Cam Lâm đã lấy ra một hộp giấy. Khâu Triệt biết anh chỉ mua một thứ này nhưng bên trong cụ thể là gì thì cô lại không biết.

…….

Trong khi cả khách sạn đang nghỉ trưa, Khâu Triệt ngồi dưới bóng râm vẽ một bức phác thảo lên một quyển sổ, gió buổi trưa có phần hơi khô nóng nên cô cởϊ áσ khoác ngoài ra, trên cao nguyên hiếm khi có thể thoải mái mặc quần áo phong phanh.

Khâu Triệt có thói quen dùng giấy bút để vẽ các bức phác thảo của mình, dường như khi trở về với phương pháp nguyên thủy sẽ kí©h thí©ɧ người ta ham muốn sáng tạo nhiều hơn. Nhưng lần này lại khác, bức vẽ có đẹp hay không sẽ không được đưa vào báo cáo kết quả của chuyến công tác, bởi vì nó sẽ được dùng để làm mẫu cho tác phẩm điêu khắc cho công ty của Nghê Tư Trúc.

Nhà máy của anh ấy ở Chiết Giang có quy mô tương đối lớn. Anh đã yêu cầu Khâu Triệt làm một tác phẩm điêu khắc đặt trước cổng để thu hút tài lộc và bảo vệ cho anh ấy bình an. Lúc đó, Khâu Triệt có nói: “Hay anh tìm một cao nhân xem cho anh một quẻ đi, so với em có khi còn linh nghiệm hơn gấp trăm lầm!”

Nhưng Nghê Tư Trúc không đồng ý, nhất định bắt Khâu Triệt phải thiết kế, không giới hạn thời gian và cho cô được toàn quyền quyết định.

Chỉ khi đối mặt với em gái mình, ông anh trai Xử Nữ này của cô mới trở nên không có nguyên tắc như thế.



Vẽ một hồi, ngoài cửa bỗng có một hàng xe chạy vào, tất cả đều là SUV, có hai chiếc màu đen hai chiếc màu trắng, cả thảy bốn chiếc.

Kéo theo một đám bụi mù, hàng xe dừng lại trước mặt Khâu Triệt. Cô vội mặc áo khoác vào, kéo khẩu trang lên che mặt, hai tình nguyên viên trực ban từ phòng họp chạy ra.

Chờ khói bụi theo gió tản đi, cửa xe lần lượt mở ra, tài xế đi đầu xua tay, nói với các tình nguyện viên, “Không cần gấp, chờ bọn tôi từ trên núi trở về sẽ giúp các anh mang rác đi!”

Có vẻ như những người này đều là khách quen, thường xuyên đến đây.

Tài xế đang nói quay đầu lại hỏi Khâu Triệt: “Cô là nhân viên ngày mai đến Yên Chướng Quải công tác phải không?”

Khâu Triệt gật đầu, tháo khẩu trang ra.

“Chào cô, tôi ở trong đội kiểm định xe. Chị Quyên giao nhiệm vụ cho tôi đưa cô đi.”

Quả nhiên, chị Quyên là người nói ít làm nhiều.

“Để tôi nhờ người đi gọi chị Quyên, chị ấy đang nghỉ trưa ở ký túc xá.”

“Không cần, tôi đã gọi cho chị ấy rồi, chị ấy sẽ tới ngay.”

Vừa nói xong thì Kỷ Quyên đã đến, bước chân thong thả, không nhanh không vội. Tài xế đó liền bước đến chào đón chị, những người khác đều đứng ở cửa xe chờ đợi.

“Chị Quyên, ba ngày không gặp như cách ba thu!”

“Cậu biến đi!” Chị Quyên mỉm cười, “Tất cả bốn chiếc phải không?”

“Dạ, bốn chiếc.”

Kỷ Quyên chỉ tay về phía Khâu Triệt, “Tiểu Khâu đội chúng tôi, một nữ điêu khắc sư xinh đẹp, còn người này là “Đào Tấn”, em có thể gọi là “Đại Đào” hoặc “Đào sư phụ” đều được.”

“Tôi gặp rồi.” Đào Tấn mỉm cười với Khâu Triệt, “Nữ điêu khắc sư cũng hiếm gặp.”

Sau mấy lời khách sáo, Đào Tấn hỏi Kỷ Quyên, “Cam Lâm đâu? Thằng nhóc này không phải là đang ngủ trưa đó chớ?”

Nghe giọng điệu, dường như hai người rất thân nhau.

“Bạn gái cũng không có, chẳng lẽ nửa đời sau nó định ôm máy ảnh cho đến cuối đời hay sao?”

“Thôi đi! Đâu phải cậu không biết chuyện gần đây của nhà cậu ấy đâu, thương yêu thanh niên lớn tuổi chút đi.”

Thanh niên lớn tuổi… Những lời của Kỷ Quyên giống như đang an ủi nhưng lại cũng không giống như hoàn toàn an ủi.

Cam Lâm bước ra khỏi ký túc xá nam, vì vóc dáng cao lớn nên mỗi lần đi qua cửa anh đều phải cúi đầu.

Anh lê đôi dép lào, đôi mắt ngái ngủ, điều này trái ngược với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Khâu Triệt, mỗi buổi trưa anh đều phải ngủ một giấc nếu điều kiện cho phép, nhờ thế mà anh rất khỏe.