Chương 25

Khâu Triệt quay trở lại phòng họp để nói chuyện với bọn họ.



Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua cửa kính sạch sẽ chiếu vào sau lưng bọn họ, những người khác đều cảm thấy nóng nực, chỉ có Khâu Triệt ngồi ngay dưới ánh mặt trời, dáng vẻ bình lặng như mặt nước tiếp tục vẽ, dường như tâm trạng của cô không bị ánh nắng gay gắt làm ảnh hưởng.

Bành Giai Minh vào phòng, ngồi xuống cạnh Khâu Triệt, “Đội kiểm định đã đến.”

“Tôi thấy rồi.” Khâu Triệt cũng không ngẩng đầu lên.

Cái gọi là kiểm định xe tức là, hàng năm, các hãng ô tô lớn trước khi ra mắt sản phẩm mới sẽ tiến hành kiểm tra chức năng bằng cách dán lên xe một màng bí mật, từ cái nóng khốc liệt đến cái giá lạnh khắc nghiệt, từ cao nguyên đến đồng bằng, một đường từ Thổ Lỗ Phiên đến Tam Giang, có thể vượt qua được thử thách mới được tính là ô tô đạt tiêu chuẩn.

Trước đây, khi Khâu Triệt đến đây với tư cách là tình nguyên viên, cô còn đưa cho họ mấy món đồ ăn vặt. Hôm đó tuyết rơi rất lớn, mọi người đều cảm kích đến mức bật khóc, nếu không phải điều kiện không cho phép, chắc chắn họ sẽ gửi huy chương cho cô.

“Tôi lái một chiếc, Cam Lâm lái một chiếc, Đào sư phụ và một người nữa lái hai chiếc còn lại.” Bành Giai Minh sắp xếp rành mạch cho hai người kia.

“Sao anh cần nhiều vậy?”

“Để kéo vật tư và trang thiết bị!”

“Ồ, vâng”

“Cô đang vẽ gì vậy?”

Bành Giai Minh ghé sát đầu vào, Khâu Triệt ngửi được một mùi hương của dầu gội đầu, thanh mát và dễ chịu.

“Bản thảo điêu khắc.”

Bành Giai Minh nhìn chằm chằm vào những đường nét xiêu vẹo, nhất thời không nhìn ra hình thù gì.

“Cô không sợ nắng sao?”

“Tôi không sao.”

“Hồi ở Afghanistan, nhiệt độ cao nhất lên tới bốn mươi độ, tôi gần như bị bốc hơi luôn.”

Khâu Triệt nhớ tới thời điểm làm phóng viên chiến trường của anh ấy. Ở những nơi chiến tranh liên miên như vậy, để có thể sống sót trở về đúng là không dễ dàng. Vì thế, cô lập tức đổi thái độ, rời mắt khỏi bức vẽ ngước lên nhìn anh ấy.

“Tiểu Khâu, bên ngoài có người tìm.”

Kỷ Quyên gọi qua cửa khiến hai người phải ngừng lại.

“Ai vậy?” Khâu Triệt đặt bản vẽ xuống, đứng dậy.

Kỷ Quyên lắc đầu, “Không biết, người đó ở bên đường, em đi xem đi.”

Khâu Triệt đi ra ngoài, đυ.ng trúng Cam Lâm khiến cô xay xẩm mặt mày, ngực tên này là tưởng thành sao?!

“Cô không sao chứ?” Cam Lâm đưa tay đỡ cô, Khâu Triệt lùi lại, né tránh “Không sao.”

Nói xong cô lập tức đi về phía bên đường.

Cam Lâm nhìn Kỷ Quyên, cô ấy vội nói: “Bên ngoài có người tìm Tiểu Khâu.”

“Chị biết người đó không?”

“Tìm cô ấy, làm sao tôi biết được.”

Cam Lâm nhìn bóng dáng Khâu Triệt, muốn đuổi theo nhưng lại có hơi do dự.



Hai bên cổng đều bị hàng cây xanh bao quanh, Khâu Triệt liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, lúc bước ra ngoài mới nhìn thấy một chiếc xe đậu bên đường.

Chiếc Volkswagen màu đen thông dụng, thân xe dính đầy bùn đất, bẩn đến khó tin.

Cùng lúc đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông từ ghế lái của tài xế bước xuống. Anh ta có nước da ngăm đen, dáng người cao to, cường tráng, ăn mặc có chút hoang dã, rất hợp với chiếc xe bẩn kia.

Anh ta cầm điếu thuốc trên tay, gật đầu với Khâu Triệt, “Cô gái nhỏ, đến đây.”

Khâu Triệt hiếu kỳ nên lập tức bước đến, giữa ban ngày ban mặt, dù sao anh ta cũng không dám làm gì.

“Tôi không quen anh.” Cô nói thẳng.

“Tôi cũng không biết cô. Có người giới thiệu cô cho tôi, muốn cô giúp tôi một việc.

“Anh nói đi.”

Người đàn ông bên cánh mũi có một vết sẹo, khoảng 3 cm, trông có vẻ mạnh mẽ, hung dữ, không thể coi thường.

“Cô là nhà điêu khắc phải không?”

Khâu Triệt bị mùi khói làm ngạt thở không nói nên lời, bèn lùi lại một bước.

Khói này là…?

“Tôi chỉ là một người nhào nặn đất sét, không thể xưng là nhà điêu khắc.”

“Ồ, tôi muốn làm một số hoạt động từ thiện, có thể mời cô đến hỗ trợ không?”

Khâu Triệt cười nói: “Tôi còn không biết anh, sao anh lại đến tìm tôi?”

Người đàn ông rít một hơi thuốc, sửng sốt, “Cô gái nhỏ, đừng có thái độ thù địch như vậy.”

“Thù địch là sao? Tôi không hiểu.”

Khâu Triệt đẩy quả bóng về lại cho anh ta.

“Tôi quên chưa nói, Nhị Đông đã giới thiệu cô cho tôi, nếu không tin, cô có thể hỏi cậu ấy.” Người đàn ông vẻ mặt thản nhiên.

“Ồ.” Khâu Triệt buông lỏng cảnh giác, “Hoạt động từ thiện gì?”

Người đàn ông chậm rãi rít một hơi cuối cùng, ném xuống đất, đạp cho thuốc tắt hẳn, quay người vào trong xe lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho Khâu Triệt, “Ủng hộ một số dụng cụ học tập cho trường tiểu học Trường Giang. Tôi cần một người hướng dẫn. Cô nhá máy đi, tôi lưu số của cô, sau này sẽ tìm cô, chỉ là hiện giờ kế hoạch cụ thể còn chưa được thông qua.”

Khâu Triệt không nhận, nhưng tấm danh thϊếp đã được nhét vào tay cô.