Chương 11

Giọng điệu chất vấn, không có áy náy cũng không có khó chịu, Khâu Triệt ngẩng mặt nhìn thẳng vào mí mắt hơi ngái ngủ của Cam Lâm.

A~

Khóe miệng khẽ cong lên tỏ vẻ khinh thường, Khâu Triệt nghe thấy một tiếng cười lạnh mà khó có thể nghe được trong đám đông náo nhiệt, khiến cô dựng cả tóc gáy…

Cam Lâm dịch người bước ra phía sau Khâu Triệt: “Anh Tài Nhân."

Một màn chào hỏi không khác cô là mấy, Cam Lâm nói xong liền bắt tay với Tài Nhân, thái độ rất lễ phép.

“...”

Khâu Triệt tự làm mình mất mặt đang đứng ngây ngốc tại chỗ, hai hàng hành khách rời khỏi nhà ga đều nhìn trộm cô.

Xem ra lần này xấu hổ không chỉ có một chút, cô muốn quay lại xe lửa, chạy đến chỗ nào cũng được.

Giống như lần mặc áo trùng nhau, nhưng những người tham gia dự án lần này cần đăng ký trước một tháng, khi đó thi thể của Cam Tinh vẫn chưa được tìm thấy. Cảnh sát cũng không có thông tin liên quan về Khâu Triệt nên lần gặp gỡ ở đây hoàn toàn là tình cờ, Cam Lâm cũng không thể đến kịp thời rồi chặn trước một bước được.

“Khâu Triệt, đủ người rồi, đi thôi.”

Nghe thấy giọng Tài Nhân lớn tiếng gọi mình, Khâu Triệt miễn cưỡng quay đầu lại đi theo sau anh ấy và Cam Lâm.

Ở bãi xe đối diện nhà ga, Tài Nhân đứng trước chiếc xe bán tải cũ, giải thích xe bán tải chở được nhiều đồ, đi lại cũng tiện, đón người thì có thể để hành lý phía sau. Khâu Triệt chỉ có một chiếc balo, còn Cam Lâm thì nhiều đồ hơn một chút: Một chiếc ba lô, một chiếc vali lớn. Nhưng cũng đủ để chiếc xe bán tải thể hiện chút tác dụng.

Mất khoảng hai mươi phút lái xe từ ga xe lửa đến điểm tập hợp. Vừa xuất phát Tài Lâm đã nhận điện thoại, nghe suốt một đoạn đường dài đến khi gần đến mới ngừng, nói toàn là tiếng Tây Tạng. Khâu Triệt chỉ nghe hiểu được một vài từ, cô học được từ mấy người bạn Tây Tạng ở Xigaze.

Địa điểm tập hợp là tại trạm bảo vệ môi trường NGO, tổ chức bảo vệ môi trường này cũng là đơn vị tổ chức cuộc khảo sát đa dạng động vật hoang dã này.

Tài Nhân nói những người khác sẽ đến muộn hơn. Sau khi xuống xe anh ấy liền giới thiệu hai người họ với nhân viên ở trạm rồi đi bận việc khác.

“Tên tôi là “Tạ Vọng Đông”, mọi người hay gọi tôi là “Nhị Đông”. Ngại quá cho tôi hỏi chút, hai người có phải là một cặp không thế? Ở đây chúng tôi đều phải ở hai phòng nam nữ riêng biệt, không được ở cùng nhau.”

“...”

Mặt lạnh lùng.

Mặt lạnh lùng +1.

Tạ Vọng Đông có hơi khờ khạo, vóc dáng không cao, đeo một cặp kính tròn, anh ấy nhìn trái nhìn phải với vẻ mặt khó hiểu.

“Không phải.”

Khâu Triệt không mở miệng, Tạ Vọng Đông chuyển hết toàn bộ chú ý lên trên người Cam Lâm, anh nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ.

Tạ Vọng Đông thở phào nhẹ nhõm: “Đi theo tôi, tôi đưa hai người đến phòng ngủ trước.”



Container màu xanh lục, giường đơn thấp làm bằng gỗ, nhà vệ sinh công cộng, chỉ có một cái bàn.

Khâu Triệt liếc nhìn xung quanh nhìn những đồ vật quen thuộc này. Trong phòng, có hai khuôn mặt non nớt trông giống như học sinh đang nhìn cô chằm chằm.

Khâu Triệt nặn ra một nụ cười, ném ba lô lên giường rồi ra ngoài hút thuốc.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây, lần trước cô đến đây với tư cách tình nguyện viên nhưng người quản lý nhà trọ không phải là Tạ Vọng Đông.

Phía sau trạm còn có một đường ray xe lửa, hàng ngày đều có tàu chạy qua, phong cảnh độc đáo. Mỗi tình nguyện viên đến trạm dù kỹ thuật chụp ảnh có tốt hay không cũng sẽ chụp một vài bức ảnh đẹp.

Khâu Triệt luôn nhớ tới cảnh này, vừa mới sắp xếp ổn định liền vội trèo lên lên tầng hai của container rồi đứng trong một góc.

Cô nhoài người qua lan can sắt lấy hộp thuốc lá ra, cô mới bóc hộp này trước khi lên xe lửa, chỉ mới hút được hai điếu.

Sau khi châm một điếu thuốc, cài khuy mũ áo, Khâu Triệt bắt đầu suy nghĩ. Nói chính xác thì cô buộc mình nhớ lại chuyến cắm trại bốn tháng trước, có điều gì cô bỏ sót mà không khai báo với cảnh sát không. Nghĩ đến cuối cô đột nhiên rùng mình.

Đêm đó cô mơ hồ nghe được tiếng sói hoang kêu, cũng không rõ ràng, có thể là phải hoặc không phải…

Nghĩ đến đây hai tay Khâu Triệt run lên, tàn thuốc rơi từ lầu hai lan can xuống, còn chưa chạm tới đất đã bị gió thổi bay.

Theo lời khai của Đại Xuyên với cảnh sát, cô và Cam Tinh cắm trại ở cùng một khu vực, chắc cũng phải đến hai ngày. Dự đoán chắc là cô đến trước, Cam Tinh đến sau, nếu không thì không có khả năng cô không nhìn thấy hiện trường vụ án mạng….