Chương 41: Tìm được rồi 2

Trang Thần không chút khách khí từ trong ba lô của Cố Ninh lấy ra một chiếc bánh mì, thô lỗ xé mở bánh mì nhét vào trong miệng, một bên nhấm nuốt một bên nói mơ hồ không rõ: "Nói rõ trước, tính tình của chị không tốt. Vô luận khi nào, chỉ cần chị khó chịu, đều có khả năng cho hai người xuống xe. Mà lúc ấy, hai người cần phải xuống xe."

Phương Pháp nhíu mày, đang muốn nói chuyện, liền nghe được Cố Ninh sảng khoái nói: "Không thành vấn đề."

Sau đó từ phía dưới ba lô lấy dược phẩm ra, nói với Trang Thần: "Trước xử lý miệng vết thương của chị một chút đi."

"Nghiêm túc nói, em từ đâu kiếm ra được mấy thứ này? Nhiều đồ ăn, còn có nhiều dược phẩm như vậy." Trang Thần nắm lên một lọ cồn nói.

"Vận khí tốt." Cố Ninh nói, cầm lấy cánh tay phải của Trang Thần, bắt đầu giúp cô xử lý miệng vết thương.

Cố Ninh ban đầu cho rằng trên tay Trang Thần chỉ có một vết thương như vậy, cô cũng không để ý, hẳn là không sợ đau, nhưng toàn bộ quá trình xử lý miệng vết thương, tiếng thét chói tai và tiếng hút khí của Trang Thần vẫn luôn không có ngừng lại.

Phương Pháp nghe tiếng kêu thảm thiết ở đằng sau, cảm thấy Trang Thần như là đang bị tang thi cắn.

Băng bó miệng vết thương xong, Trang Thần lập tức liền khôi phục tư thái mỹ nhân lạnh lùng, hỏi: "Hai người muốn tìm người đến khi nào? Hiện tại cũng không phải là trước kia, không có điện thoại và thiết bị liên lạc. Không khác gì biển rộng tìm kim, tôi tổng không thể vẫn luôn cùng hai người tốn thời gian đi."

"Bọn họ là một đoàn xe, một chiếc xe buýt màu vàng. Chúng tôi biết phương hướng đại khái, hẳn là tương đối dễ tìm." Phương Pháp trả lời.

Trang Thần buồn ngủ, ngáp một cái nói: "Vậy nếu vạn nhất không tìm thấy thì sao?"

Lúc này Phương Pháp không có trả lời.

Cố Ninh trầm mặc một trận, lúc sau nói: "Ba ngày, nếu vẫn không tìm thấy, chị tùy thời đều có thể đi."

Trang Thần gật gật đầu sau đó nói: "Có thể. Nhưng tiền xe ba ngày này. Dù cho em rời đi, cũng phải cho chị đủ vật tư trong ba ngày. Nếu không đồng ý, hai người hiện tại liền có thể xuống xe."

"Không thành vấn đề." Đối với yêu cầu hà khắc của Trang Thần, Cố Ninh trước sau như một sảng khoái, hiện tại đối với cô mà nói, không thiếu nhất chính là vật tư.

Trang Thần hơi hơi nhướn mày, có chút kinh ngạc với sự sảng khoái của Cố Ninh, phải biết rằng ba lô kia của Cố Ninh tuy rằng nhiều, nhưng dù tiết kiệm cũng chỉ đủ vượt qua hơn mười ngày, sao có thể sảng khoái nguyện ý giao ra lượng vật tư ba ngày......

Ánh mắt cô hơi hơi lóe, hồ nghi nhìn chằm chằm Cố Ninh, nhưng thần sắc Cố Ninh trước sau thản nhiên, nhìn chằm chằm nửa ngày, cô cũng không nhìn ra được cái gì từ trên mặt Cố Ninh, chỉ đành từ bỏ.

Loại tình huống này, căn bản không tìm thấy người để hỏi thăm.

Cố Ninh ở trong lòng tính toán một chút, bọn họ lần trước cùng nhau đi ra ngoài sưu tầm vật tư không đủ để duy trì mấy ngày, bọn họ khẳng định sẽ ở giữa đường xuống xe đi tìm vật tư, một đi một về chậm trễ thời gian, hơn nữa đêm qua hai người lái xe cả đêm, nếu phương hướng đúng, bọn họ hẳn là ở địa phương không xa phía trước.

Tuy nhiên, Cố Ninh tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ tương ngộ nhanh như vậy.

Ở dưới sự kiên trì của Trang Thần, Cố Ninh không có lại đi đường đêm.

Ở trước khi mặt trời biến mất, tìm được chỗ đất trống trước tòa cao ốc, ngừng lại.

Hiển nhiên, tuyệt đại bộ phận mọi người đều sẽ không lên đường vào buổi tối, trước khi xe bọn họ tới đây, nơi này đã có không ít xe ngừng lại.