Chương 42: Tìm được rồi 3

Ít nhất có ba bốn mươi chiếc xe, các loại xe, xe buýt, xe hơi nhỏ, xe tải đều có, lúc này có không ít người đều từ trong xe đi ra đứng ở bên ngoài đàm luận tình huống hiện tại, nhiều người như vậy ở bên nhau, mọi người mới có cảm giác an toàn.

Khi chiếc xe việt dã màu đỏ rực, thập phần khí phách đi đến, lập tức liền đưa tới không ít chú ý. Chiếc Khải Hách này vừa nhìn đã cảm thấy thập phần kiên cố, phía trước xe đều là thịt nát sau khi va chạm tang thi lưu lại, nhìn qua có hơi chút dọa người.

Xe việt dã ngừng ở bên cạnh.

Ba người ngồi ở trên xe một ngày, lúc này đều xuống xe hít thở không khí.

Ba người vừa xuống xe, liền có vô số ánh mắt hoặc mịt mờ hoặc sáng ngời nhìn đến.

Cố Ninh cao 1m63, chỉ có thể nói là người bình thường không cao không lùn, Trang Thần ước chừng cao hơn cô một đoạn, nhìn ra tầm 1m7 trở lên, mặc một chiếc áo sơmi lụa màu trắng, mặt trên là vết máu khô cạn và óc màu xám, phía dưới là một chiếc quần màu đen, đôi ủng cao ôm chân, hơn nữa mái tóc quăn màu đỏ được buộc lại cùng khuôn mặt diễm lệ, khí tràng thập phần cường đại.

So sánh ra, Cố Ninh lùn hơn cô một đoạn, đứng ở bên cạnh cô, ngoại trừ một đầu tóc vàng có hơi chút loá mắt, có vẻ thập phần bình thường, diện mạo thanh tú, hơn nữa còn mặc đồ thể dục học sinh, thoạt nhìn như là một cô gái nhỏ 17-18 tuổi, tuy rằng tay cô cầm con dao dài, nhưng ở trong mắt đại đa số mọi người, đều cho rằng đây chỉ là bài trí, bọn họ không nghĩ nữ sinh thoạt nhìn thập phần nhu nhược lại có lá gan đi gϊếŧ tang thi, có khi cô nhìn thấy tang thi sẽ sợ tới mức hét lên.

Phương Pháp mặc bộ đồng phục cảnh sát dơ không thành bộ dáng, trên mặt cũng đầy tro bụi, nhưng khẩu súng bên hông vẫn đưa tới không ít ánh mắt hâm mộ, phải biết rằng, đối mặt với bộ mặt đáng sợ của tang thi, dùng súng tiến hành công kích từ xa so với dùng dao chém ở gần, hoàn toàn không giống nhau.

Bọn họ chú ý tới, bên trong chiếc xe chỉ có ba người.

Một cảnh sát, hai cô gái.

Còn có một chiếc xe tốt như vậy.

Tổ hợp này ở ba tháng sau mạt thế tới nói, rất không an toàn.

Nhưng khẩu súng bên hông Phương Pháp cũng đủ làm mọi người sinh ra kiêng kị.

Trang Thần thập phần thuần thục bò lên trên nóc xe, nhìn về nơi xa.

Cố Ninh nhìn thời gian, sau đó nói với Phương Pháp: "Em đi WC."

Phương Pháp nói: "Vậy để Trang Thần đi cùng em nhé? Hai người đi an toàn hơn."

"Có cần không?" Trang Thần hỏi Cố Ninh.

"Không cần. Em không thành vấn đề." Cố Ninh nói với hai người bọn họ, giơ con dao trong tay một chút.

"Vậy được rồi. Em chú ý an toàn." Phương Pháp nói, vừa rồi khi bọn họ đến cũng đã kiểm tra qua, bốn phía đều không có tang thi. Cho dù có tình huống gì đột phát, lấy thân thủ của Cố Ninh, hẳn là cũng có thể ứng phó.

"Anh có vẻ rất yên tâm về em ấy nhỉ." Trang Thần nhìn Cố Ninh cầm theo dao đi xa, nói với Phương Pháp.

"Ừ." Phương Pháp nói. Trong lòng nghĩ, nếu cô nhìn thấy Cố Ninh gϊếŧ tang thi, sẽ biết vì sao tôi yên tâm như vậy.

Trang Thần một bên nhìn xung quanh, một bên hỏi: "Ai, Phương Pháp, tôi hỏi anh, anh và Cố Ninh là quan hệ gì? Thân thích? Bạn? Hay là lâm thời kết nhóm? Em ấy bao lớn rồi? Trước kia làm gì?"

"Cô điều tra hộ khẩu sao?" Phương Pháp không nhịn được trợn trắng mắt.