Chương 4: Biến mất?

Lục Gia Tử đang nhìn Cố Ninh chạy ở bên ngoài xe, ánh mắt hắn dừng ở trên tay Cố Ninh, nơi đó thật là bị thương, tuy rằng không thể xác định có phải do tang thi cắn bị thương hay không, nhưng......

Ánh mắt hắn hơi hơi lóe lên: “Thực xin lỗi cô. Cháu không thể lấy tánh mạng người cả xe ra để mạo hiểm.” Vẻ mặt Lục Gia Tử xin lỗi, đóng lại cửa sổ xe ở bên cạnh, sau đó nói với thanh niên lái xe: “Vương Vĩ, lái xe!”

Vương Vĩ gần như là lập tức liền khởi động xe.

“Không thể lái xe!” Mẹ Cố nhào qua kéo tay Vương Vĩ: “Không có xe! Con gái của tôi thật sự sẽ một chút đường sống đều không có! Các người đã quên sao! Chiếc xe này là con gái của tôi kiếm ra được! Lúc trước, tang thi cũng là con gái của tôi phát hiện ra nhắc nhở mọi người! Các người không thể vong ân phụ nghĩa như vậy!” Mẹ Cố hoảng hốt, cô biết, nếu xe đi rồi, Cố Ninh sẽ không có một tia đường sống.

Người trong xe trong lúc nhất thời đều yên tĩnh.

“Mấy người bắt lấy bọn họ đi! Có phải thật sự đều muốn chôn cùng Cố Ninh hay không!” Vương Vĩ mắt thấy Cố Ninh ở phía sau kéo một đống lớn tang thi lại đây, rốt cuộc bất chấp thể diện, lớn tiếng kêu to lên.

Những người khác tự nhiên cũng thấy được một đám tang thi tập tễnh đi theo phía sau Cố Ninh về phía bên này, tức khắc đều bất chấp mặt khác, tất cả đều vây quanh kéo mẹ Cố ba Cố trở về ấn ở trên ghế. Ngay cả mấy người nam nữ trẻ tuổi vẫn luôn không có lên tiếng cũng đều đồng loạt đi lên hỗ trợ ngăn chặn bọn họ.

Xe rốt cuộc cũng thuận lợi phát động lên.

Mẹ Cố một bên khóc một bên giãy giụa: “Mấy người buông tôi ra! Mấy người đi! Cho tôi xuống xe! Người một nhà chúng tôi có chết cũng muốn chết cùng một chỗ!”

Ba Cố cũng bị mấy nam nhân áp chế, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể đau khổ cầu xin: “Coi như các người giúp chúng tôi một việc đi, cho chúng tôi xuống xe, để cho cả gia đình chúng tôi chết cùng một chỗ đi!”

Lý Hồng Quyên một bên giúp đỡ Mẹ Cố tránh thoát những người đó, một bên mắng: “Mấy người thật là lương tâm bị chó ăn hết! Cố Ninh dù có chết, cũng là bị mấy người hại chết!”

Nhưng không có người nghe bọn họ nói, xe chạy đi xa dần.

Cố Ninh khi chỉ còn cách xe 5 mét liền ngừng bước chân, trơ mắt nhìn xe buýt khởi động ở trước mắt cô, sau đó rời đi, cô còn ẩn ẩn nghe được tiếng khóc lóc cầu xin đầy tuyệt vọng của cha mẹ ——

Trong nháy mắt, đại não của cô như trở nên chỗ trống một mảnh.

Lúc này, một con tang thi cách cô gần nhất cũng chỉ có hai mét, mà tay cô rốt cuộc đã không điều khiển nổi dao xẻ dưa hấu nữa.

Nửa giờ sau, một chiếc xe quân sự chạy qua, ngay sau đó vang lên một trận tiếng súng, mấy con tang thi còn bồi hồi bên này chưa đi nháy mắt đã bị bạo đầu.

“Đi xuống nhìn xem.”

Cửa xe được mở ra, hai nam nhân mặc quân ủng, cả người rắn chắc trong bộ quân trang, từ trên xe đi xuống.

“Vết dao chỉnh tề, hơn nữa gần như từng nhát dao đều chém vào trên đầu, phỏng chừng đều là một người chém, thật là hung mãnh.” Một nam nhân tóc quăn, đeo găng tay trắng một chút đều không chê thi thể tang thi lệnh người buồn nôn kia, cẩn thận kiểm tra.

“Thủ trưởng! Bên này có một người còn sống!” Một tiểu chiến sĩ chỉ vào một cô gái cách đó không xa đang không tiếng động giãy giụa.

“Còn sống?” Nam nhân tóc quăn tức khắc vẻ mặt hứng thú bước nhanh qua, một nam nhân trẻ tuổi mặc quân trang đang đứng thẳng ở nơi khác cũng đi qua.