Chương 5: Biến mất?

Cô gái nằm trên mặt đất ô dơ bất kham, nhìn không ra tướng mạo và độ tuổi, cô nằm trên mặt đất thân thể thỉnh thoảng vẫn còn run rẩy, chung quanh rơi rụng mấy chiếc chocolate còn nguyên vỏ, bị một tiểu binh lính nhặt lên. Nam nhân tóc quăn ngồi xổm xuống duỗi tay lật mí mắt phải của cô lên, trên tròng mắt màu trắng có tia máu màu đỏ quay chung quanh, giống như vật còn sống, đây là dấu hiệu sắp tang thi hóa. Hắn bẻ mặt cô sang một bên, quả nhiên nhìn thấy địa phương sau cổ có một miệng vết thương do bị cắn đã biến thành màu đen.

Một nam nhân khác mặc quân trang lại thấy được trong tay cô vẫn còn nắm chặt con dao xẻ dưa hấu, liên tưởng đến thi thể tang thi nằm chỉnh tề trên đường, ánh mắt hắn hơi hơi lóe lên.

Nam nhân tóc xoăn nhìn trình độ cảm nhiễm trên miệng vết thương, hưng phấn nói: “Đã cảm nhiễm hơn nửa giờ, lại chưa có hoàn toàn tang thi hóa, thể chất tốt đẹp, vừa lúc có thể làm vật phẩm thí nghiệm cho tôi!”

“Đưa cô ấy đi một đoạn đường đi.” Nam nhân mặc quân trang đứng bên cạnh nhàn nhạt nói.

“Hả? Phòng thí nghiệm của tôi hiện tại đang thiếu vật phẩm để thí nghiệm dược liệu mới!” Nam nhân tóc xoăn trừng mắt nói: “Thật vất vả mới tìm được một vật phẩm thí nghiệm phù hợp tiêu chuẩn như vậy!”

Nam nhân mặc quân trang lười tiếp tục nói lời vô nghĩa cùng hắn, trực tiếp móc súng từ bên hông ra, nhắm ngay đầu của cô gái trên mặt đất——

“Pằng——!” Một tiếng súng vang lên.

Sau khi tiếng súng qua đi, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối lỗ đạn trên mặt đất.

Nam nhân tóc xoăn nói lắp: “Người, người đâu?!”

Chỉ thấy địa phương ban đầu cô gái kia nằm lúc này lại trống rỗng, lại có thể ở trước mắt mấy người biến mất!

Lông mày của nam nhân mặc quân trang nhảy lên vài cái, không sai, đích xác chính là biến mất. Trong nháy mắt khi viên đạn bắn về phía giữa mày của cô gái, cô liền biến mất.

Cố Ninh lại lần nữa tỉnh lại, hoàn toàn không biết chính mình đang ở nơi nào.

Ký ức cô của cô dừng lại ở khi cô đã cạn kiệt sức lực bị mấy con tang thi đồng thời vây khốn, cuối cùng bị cắn, không đến ba phút cô liền cảm giác đầu mình như là muốn nổ mạnh, đồng thời thân thể nóng lên, chậm rãi thân thể cũng không nghe theo chi phối của chính mình, rất nhanh liền ngất đi.

Dao xẻ dưa hấu còn nắm ở trong tay chính mình. Cố Ninh không nhịn được sờ sờ chỗ sau cổ bị tang thi cắn trúng, một mảnh bằng phẳng...... Hoàn toàn không có dấu hiệu bị cắn.

Miệng vết thương trên cổ tay cũng không thấy đâu, nếu không phải trên cổ tay còn có vết máu khô cạn, cô gần như muốn cho rằng bị dao cắt bị thương cũng là ảo giác của cô.

Cố Ninh mờ mịt đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Đây là một “căn phòng” đại khái rộng khoảng 100 mét vuông, khắp nơi đều là một mảnh trắng xoá, nhìn lâu có một loại ảo giác tinh thần hoảng hốt. Trong gian phòng cuối, có một cánh cửa đen nhánh, trong thế giới tuyết trắng này có vẻ phá lệ đột ngột.

Cô từ trên mặt đất đứng lên, sau đó đi về phía cánh cửa kia.

Đến gần mới phát hiện trên cánh cửa đen nhánh có khảm một hình giống như Thái Cực, bên trong có một cây kim đồng hồ thon dài ngừng ở chính giữa hai màu đen trắng vẫn không nhúc nhích.

Phía sau cánh cửa này sẽ là cái gì?

Gần như khi ý niệm này vừa mới dâng lên ở trong đầu, Cố Ninh liền ma xui quỷ khiến vươn tay đặt lên trên then cửa.