Chương 3: Biến mất?

“Tưởng Du! Con nói hươu nói vượn cái gì vậy?!” Tưởng Nhạc Châu đang nằm ở cuối xe kích động quát cô ngưng lại, sau đó quay ra an ủi ba Cố Mẹ Cố sắc mặt trắng bệch: “Anh chị, Ninh Ninh nhất định sẽ không có việc gì.”

“Nhưng con...con thật sự thấy......” Tưởng Du bị Tưởng Nhạc Châu rống không nhịn được rớt nước mắt xuống.

“Tưởng Nhạc Châu, anh muốn chết sao! Mắng con gái anh làm gì!” Lâm Mỹ Phượng vừa rồi còn một bộ dáng hấp hối lập tức cáu lên: “Em cũng thấy được! Trên cổ tay Cố Ninh chảy rất nhiều máu! Nếu bị tang thi cắn thật, mấy người chúng ta ai cũng không trốn thoát được!”

“Lâm Mỹ Phượng!” Mẹ Cố không thể nhịn được nữa, đứng lên chỉ vào mũi Lâm Mỹ Phượng mắng: “Chính em nói xem, dọc theo đường đi Ninh Ninh đã cứu mấy người bao nhiêu lần?! Vừa rồi nếu không phải Ninh Ninh nhà chị đi cứu em, em hiện tại còn có thể ngồi ở chỗ này lớn tiếng ồn ào sao?! Lương tâm của em bị chó ăn sao!”

Mẹ Cố từ trước đến nay đều luôn nói chuyện ôn ôn nhu nhu, bùng nổ như vậy làm cho người trong toàn xe đều bị chấn trụ.

“Người trên xe chúng ta đông như vậy, nếu vạn nhất Cố Ninh bị cắn thật, chúng tôi không phải đều sẽ đi theo mấy người gặp tao ương sao!” Hàng phía sau vang lên âm thanh sắc nhọn của một phụ nữ trung niên.

“Đúng đúng! Hơn nữa cô không nghe Tưởng Du nói sao, mặt sau có rất nhiều tang thi đi theo!” Lại là một phụ nữ trung niên khác nói. Một ít người trẻ tuổi lại nhất trí bảo trì trầm mặc không có tham dự vào.

Trong lúc cãi cọ ầm ĩ, người phụ nữ trung niên tóc đỏ ngồi ở ghế sau, âm thanh đặc biệt sắc nhọn kêu lên: “Ai, tôi nói mấy người! Mất công mấy người nói được ra miệng! Chưa kể lúc trước chính là Cố Ninh nói cho chúng ta biết tang thi bùng nổ! Hiện tại chiếc xe mà mấy người đang ngồi này còn là do Cố Ninh kiếm ra được! Các người đây là qua cầu rút ván!”

Một cô gái trẻ tuổi đeo mắt kính ngồi cạnh cô vội vàng duỗi tay túm túm cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đừng nói nữa......”

Có người cười lạnh: “Nhìn không ra tới! Lý Hồng Quyên, cô trước kia không phải nói không quen nhìn người Cố gia ra vẻ người làm công tác văn hoá sao! Sao thế! Lúc này, cô lại chui ra làm người tốt sao! cô không qua cầu rút ván, vậy chính cô lưu lại nơi này chờ không phải được rồi sao?!”

Lý Hồng Quyên ném tay cô gái trẻ bên cạnh ra, sau đó kích động đứng lên hất mái tóc đỏ nói: “Việc nào ra việc đó! Mạng của tôi đích xác là do Cố Ninh cứu về! Các người cũng vậy! Phải đợi thì mọi người cùng nhau đợi. Ai cũng không chạy thoát!”

“Mọi người đều là hàng xóm, nhìn Ninh Ninh lớn lên, tôi quỳ xuống cầu xin mấy người, hãy chờ con bé đi.” Mẹ Cố khóc rống lên, thật sự quỳ xuống.

“Cầu xin mọi người, cho Ninh Ninh một con đường sống đi!” Ba Cố cũng kéo chiếc chân bị thương quỳ xuống.

Có vài người rung động, có người lại vẫn thờ ơ, trên mặt bọn họ có biểu tình đồng tình, trong miệng lại nói lời lạnh nhạt tàn khốc nhất: “Anh Cố, anh đừng trách chúng tôi tàn nhẫn, rốt cuộc mọi người đều là thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết chạy ra tới......”

Mẹ Cố đột nhiên như là bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hô lên với nam nhân trẻ tuổi ngồi cạnh tài xế vẫn luôn không nói chuyện: “Gia Tử! Cháu nói chuyện giúp Ninh Ninh đi! Cháu và Ninh Ninh từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người các cháu tình cảm tốt như vậy, đúng không?! Mọi người đều nguyện ý nghe cháu nói, Gia Tử, cháu nói với bọn họ, chờ Ninh Ninh một chút!”