Chương 19: Gara

Cố Ninh đưa ra một giả thiết lớn mật, nếu lần tiếp theo mở cánh cửa ra, có phải cô sẽ trở lại thế giới kia hay không?

Cố Ninh bị giả thiết lớn mật này làm cho kinh sợ. Trái tim cô kịch liệt nhảy lên! Nếu hết thảy giả thiết trở thành sự thật, như vậy có phải cô có thể xuyên qua lại hai thế giới hay không?!

Cố Ninh đè lại ngực, trái tim đập quá nhanh làm cô cảm giác hơi khó chịu.

Nửa ngày cô mới dần dần vững vàng nhịp tim đập.

Bắt đầu tự hỏi các vấn đề khác.

Như vậy, hiện tại việc cần suy xét trước hết, chính là làm như thế nào trở lại không gian kia?

Lần đầu tiên là bị tang thi cắn, đây là tiền đề không thể phục chế.

Như vậy lần thứ hai thì sao? Cố Ninh nỗ lực hồi ức lại mỗi một chi tiết khi đó, lúc ấy cô bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, cha mẹ an ủi cô xong đi ra ngoài, sau đó cô một mình nằm ở trên giường...... Nhớ tới cha mẹ ở mạt thế......

Trong đầu Cố Ninh có thứ gì đó chợt lóe qua...... Bởi vì khẩn trương, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó, nhắm mắt lại, đang muốn bắt đầu hiện lên khuôn mặt cha mẹ ở thế giới kia. Đột nhiên! Một bàn tay lạnh lẽo sờ lên mắt cá chân cô! Chậm rãi thử thăm dò lên trên.

Cố Ninh bỗng nhiên kinh ngạc một chút, sau đó gần như là không có chút do dự nào, một chân dùng sức đạp qua!

Một chân này vững chắc đá vào trên mặt người nọ!

Chỉ nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn, người nọ bị đá ngã, trực tiếp đổ xuống mấy người ngủ ở bên kia, tức khắc một trận tiếng mắng chửi vang lên.

Rất nhiều người đều bị bừng tỉnh.

Cố Ninh từ trên mặt đất đứng lên, lạnh lùng nhìn nam nhân độ tầm 30 tuổi bị cô đá ngã ra kia.

"Làm sao vậy, làm sao vậy? Tang thi tới sao!" Đạo trưởng Giả ngủ ở bên cạnh nghe được động tĩnh đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, khẩn trương nói.

"Phát sinh chuyện gì?!" Bên kia có người bật đèn pin đi lại đây, chiếu lên khuôn mặt đầy sương lạnh của Cố Ninh lại chiếu lên nam nhân ngã trên mặt đất kia, tức khắc liền hiểu tình huống gì đã xảy ra, nói với nam nhân kia: "Anh Quý, anh cũng quá vô dụng. Bị một cô gái nhỏ đánh cho như vậy?"

Nam nhân kia bụm mặt không hé răng, chỉ âm trầm nhìn Cố Ninh.

Đạo trưởng Giả tức khắc liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt có chút khó coi, kéo Cố Ninh ra phía sau chính mình, sau đó nói với Cố Ninh: "Không sao chứ?"

Cố Ninh lắc đầu.

Bên kia, Trình Minh cũng vội vàng chạy tới: "Cố Ninh, chị không sao chứ?" Nói xong, liền đứng cùng một chỗ với Đạo trưởng Giả, nhìn hai nam nhân kia.

"Nhìn cái gì mà nhìn, tan đi tan đi." Nam nhân cầm đèn pin nói, đẩy nam nhân kia một phen: "Anh đã tìm lầm người rồi, còn nhìn cái gì, đi thôi!"

Nói xong liền cùng nhau rời đi.

"Cháu ngủ bên trong đi." Đạo trưởng Giả đẩy cô vào bên trong tường, sau đó chính mình ngồi xếp bằng ở bên ngoài Cố Ninh, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: "Cậu thanh niên, tới đây, cháu ngủ chỗ này."

Trình Minh nghe lời nằm xuống ở bên cạnh hắn.

"Cố Ninh, cháu cứ ngủ đi. Hai chúng ta canh cho cháu." Đạo trưởng Giả nói, múa may cây đao trong tay chính mình.

Một hồi rối loạn liền kết thúc như vậy.

Cố Ninh nằm xuống mặt đất, nhìn trần nhà xi măng trên cao, nghe tiếng ngáy rất nhỏ của đạo trưởng Giả nằm nghiêng ở cách cô không xa, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra khuôn mặt của cha mẹ ở thế giới kia......cảm nhận được một trận ánh sáng mãnh liệt nhanh chóng hiện lên ——

Mí mắt Cố Ninh kịch liệt nhảy lên vài cái, sau đó, mở mắt ra ——

Trước mắt là bờ tường màu trắng quen thuộc.