Chương 20: Gara

Cố Ninh cứ như vậy ngồi yên trên mặt đất, sau đó đột nhiên đứng lên chạy tới cánh cửa kia, lần này cô không chút do dự vặn mở cửa, nháy mắt tiếp theo, cô liền đứng ở trong phòng ngủ trong nhà, mà thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường là 3 giờ rưỡi sáng.

Cố Ninh che kín miệng mới có thể làm chính mình không kích động đến thét chói tai!

Ba Cố mẹ Cố phát hiện con gái chính mình qua một buổi tối giống như đã thay đổi thành một người khác, không còn sự suy sút uể oải ỉu xìu như lúc mới về nhà, mà trở nên thần thái sáng láng, tràn ngập sức sống tuổi trẻ.

"Ba, mẹ, hôm nay con muốn đi ra ngoài một chút." Cố Ninh ăn cơm sáng xong nói.

Mẹ Cố và ba Cố liếc nhau, đều có chút vui mừng khôn xiết nói: "Được, mẹ đi cùng con."

Cố Ninh vốn tính toán một mình đi ra ngoài, nhưng nhìn vẻ mặt vui sướиɠ kia của mẹ, lời cự tuyệt dạo qua một vòng bên miệng vẫn nuốt xuống.

"Anh ở nhà dọn dẹp nhà cửa, khi em và Ninh Ninh trở về muốn được ăn cơm và đồ ăn nóng!" Trước khi ra cửa mẹ Cố dặn dò ba Cố.

Ba Cố cũng không ngẩng đầu lên, đáp lời xong liền tiếp tục xem báo chí, chờ đến sau khi cửa đóng lại mới đỡ đỡ gọng kính viễn thị nói thầm: "Nói giống như ngày thường không phải là tôi dọn dẹp nấu cơm vậy."

Vừa ra khỏi cửa xuống lầu liền gặp được cô Vương nổi danh nhiệt tâm trong chung cư. Cô đang từ dưới lầu xách túi hoa quả đi lên, vừa thấy Cố Ninh liền sửng sốt một chút, sau đó đầy mặt tươi cười nói: "Ai nha! Ninh Ninh! Đã lâu không gặp! Sao cháu đã trở lại cũng không đi ra ngoài một chút."

Cố Ninh lại là vẻ mặt vô biểu tình nhìn cô, trên mặt một chút tươi cười cũng không có, không đáp lời, chỉ từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống cô.

Cô Vương bị Cố Ninh dùng ánh mắt này nhìn trong lòng có hơi chút rợn rợn, thầm mắng tà môn, trên mặt cũng lộ ra một tia xấu hổ, chuyển hướng nói với mẹ Cố: "Kiều Đệ, Ninh Ninh đây là làm sao vậy? Không quá thích hợp."

Mẹ Cố cũng không biết Cố Ninh đột nhiên làm sao, chỉ có thể nói: "Ngại quá, Mai Phương, Ninh Ninh khả năng thân thể còn chưa quá thoải mái, chị đừng để ý."

"Xin lỗi. Mẹ con cháu vội ra cửa, không nói chuyện phiếm với cô được." Cố Ninh nói xong liền lập tức kéo mẹ Cố đi xuống lầu.

"Hừ, mất tích ba tháng, nhiễm một mái tóc vàng trở về, không chừng là bị bắt đi làm gái, còn giả vờ thanh cao cái gì."

Cố Ninh nhíu mày một chút, thính lực của cô cũng tiến hóa, ngay cả âm thanh của Vương Mai Phương ở lầu 3 cũng nghe được, xem ra thính lực quá tốt cũng là một vấn đề.

"Ninh Ninh, sao con đột nhiên có thái độ với cô Vương kém như vậy." Mẹ Cố không nhịn được hỏi.

Cố Ninh vừa định nói không có việc gì, lại đột nhiên xoay ý niệm, nói: "Ngày hôm qua con đi ra cửa đổ rác nghe được cô ấy nói cùng người khác, con mất tích ba tháng, nói không chừng là bị người ta lừa đi làm gái."

Mẹ Cố gần như là nháy mắt phát hỏa lên: "Vương Mai Phương thật sự nói như vậy?!" Nói xong, định quay trở về: "Không được! Mẹ đi tìm cô ta!"

"Bỏ đi, mẹ. Dù chúng ta có đi tìm cô ấy đối chất, cô ấy cũng sẽ sống chết không chịu thừa nhận, không cần thiết phải cãi nhau, về sau chúng ta cách cô ấy xa một chút là được." Cố Ninh vội vàng kéo mẹ Cố lại.

"Vương Mai Phương này thật là không nhìn ra được, tốt xấu gì cũng làm hàng xóm hơn hai mươi năm, còn nhìn con lớn lên! Ngày thường mọi người ở bên nhau đều cười ha hả, không nghĩ tới sau lưng miệng lại dơ như vậy, Ninh Ninh, chúng ta không để ý tới loại người này! Lần sau nếu cô ta muốn nói chuyện với con, con cứ coi như không nghe được, không cần để ý!" Mẹ Cố nói.