Chương 18: Gara

Vóc dáng hắn rất cao, đại khái tầm 1 mét 8, làn da thực trắng, tóc ngắn, gương mặt hơi trẻ con, khi cười rộ lên liền có vẻ càng nhỏ tuổi.

"Không cần có thể cho tôi. Tôi từ giữa trưa đến bây giờ cũng chưa có cái gì vào bụng." Đạo trưởng Giả ở một bên ôm bụng nói thầm.

Tới nửa đêm, đạo trưởng Giả kia đã nghiêng thân mình nằm ở vị trí bên cạnh Cố Ninh ngủ, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Cố Ninh dựa vào trên tường, lại không có nửa điểm buồn ngủ, không nhịn được suy nghĩ, nếu lúc này ba mẹ đột nhiên tiến vào phòng chính mình, nhìn thấy chính mình không ở trong phòng, hẳn là sẽ bị sợ tới mức không nhẹ đi, hơn nữa, chính mình còn không biết là vì nguyên nhân gì đột nhiên lại từ thế giới kia tới thế giới này. Cố Ninh nghĩ mãi cũng vẫn không thể hiểu được.

"Chị, sao chị không ngủ đi?" Lúc này, Trình Minh từ một bên khác bò lại đây, đè thấp âm thanh hỏi.

"Chị không ngủ được." Cố Ninh đè thấp âm thanh trả lời.

"Em cũng vậy." Trong âm thanh của Trình Minh mang theo cảm xúc vui vẻ làm Cố Ninh có hơi chút buồn bực, không ngủ được có cái gì mà vui vẻ chứ.

Lúc này, trong đêm đen yên tĩnh ẩn ẩn có tiếng động ái muội không rõ vang lên, lại còn không chỉ ở một chỗ.

Trình Minh và Cố Ninh đồng thời sửng sốt một chút, hai người liếc nhau đều cảm thấy có chút xấu hổ.

Cố Ninh cứng lại, sau đó rất nhanh liền thả lỏng. Ở mạt thế, lễ nghĩa liêm sỉ đều đã bị vứt tới sau đầu, những chuyện vượt qua điểm mấu chốt của con người như vậy, cô cũng đã thấy nhiều không trách. Ngược lại Trình Minh có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Ngủ ngon, Cố Ninh." Sau đó lại bò trở về.

Cố Ninh nhìn hắn thật cẩn thận sờ soạng trong bóng đêm tránh cho không dẫm đến người khác, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng tươi cười vừa mới nở rộ một chút, bỗng nhiên liền cứng ở trên mặt......cô rốt cuộc cũng phát hiện vì sao dọc theo đường đi cô đều cảm thấy có chút không thích hợp.

Hiện tại là buổi tối, vì tiết kiệm nguồn điện, toàn bộ gara không có mở ra bất luận nguồn sáng gì, nơi nơi đều là một mảnh đen nhánh, nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một góc trong bóng tối......

Cố Ninh một chút cũng không cảm thấy vui sướиɠ vì đột nhiên có năng lực này, ngược lại càng khủng hoảng với những thứ không biết.

Cố Ninh bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện ly kỳ mà chính mình đã trải qua trong mấy ngày nay.

Hết thảy đều phát sinh sau khi bị tang thi cắn, căn phòng trắng kia, cánh cửa màu đen kia, ở lần đầu tiên mở ra, cô đi đến một thế giới khác, ngoại trừ căn bản là không có phát sinh mạt thế, còn lại mọi thứ đều giống nơi này, nơi đó cũng có người nhà của cô, bạn bè của cô. Duy nhất khác nhau chính là nơi đó không có bị mạt thế ăn mòn,...... Mà ở lần thứ hai mở ra, cô lại từ thế giới kia tới mạt thế này.

Hơn nữa, miệng vết thương trên người cô cũng tự động khép lại, ngay cả vết sẹo cũng không có lưu lại. Mà hiện tại cô lại có được năng lực nhìn trong đêm.

Nếu không phải trên người cô lúc này còn mặc bộ áo ngủ ở bên kia, cô khả năng thật sự sẽ lại sinh ra nghi hoặc. Hiện tại, cô gần như đã có thể xác định được, thế giới hai bên đều là chân thật!

Nhưng sao lại có hai thế giới tương đồng như vậy? Cố Ninh cảm giác chính mình có hơi chút tinh thần phân liệt, thật vất vả mới làm suy nghĩ miên man trong đầu chính mình tạm dừng lại, nỗ lực tìm về năng lực tư duy của chính mình.