Chương 9

Lang trung lệnh kéo công chúa Hề Nghiên nhường đường, hai người đều kinh ngạc nhìn thấy chiếc khăn vụt khỏi tay công chúa bay ra ngoài. Nhìn thấy vị cung nữ kia phản ứng nhanh chóng mà quỳ xuống, Hề Nghiên ngây ngốc cúi đầu chà xát ngón cái cùng ngón trỏ, không có hiểu vì sao không thể bắt được chiếc khăn tay. Công chúa lại chăm chú nhìn về hướng lang quân đang bị chiếc khăn của tiểu cung nữ che mặt…

Công tử trẻ tuổi kia đứng cạnh huynh trưởng Hề Lễ, nếu nói Hề Lễ uy nghi như núi không thể đổ, thì vị công tử này thanh tao nhã nhặn như hồng hạc trên trời. Lúc hắn nghiêng đầu nói chuyện với Hề Lễ, đôi mắt sâu thẳm, dáng vẻ nhã nhặn, giọng nói ôn nhu... Lang quân này là kiểu vạn người yêu mến, vạn người ngưỡng mộ.

Hề Nghiên thấy lòng mình hơi rung động.

Huynh trưởng của nàng, Hề Lễ mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mấy người họ một lúc lâu, nhất là ánh mắt thâm trầm rơi trên người Ngọc Tiêm A, như muốn dò tìm một sơ hở từ trên người nàng. Nửa ngày, Hề Lễ mới nhẫn nại giới thiệu: "Vị này là Công tử Hấp thay mặt Chu vương đến thăm Ngô quốc ta."

Hề Lễ lại liếc mắt nhìn Ngọc Tiêm A đang cúi đầu lần nữa, lúng túng hướng Phạm Hấp giới thiệu: "Nàng chỉ là một cung nữ..."

Hề Nghiên cùng huynh trưởng của mình là anh em cùng cha khác mẹ, quan hệ cũng không thân thiết. Hề Lễ lạnh lùng giới thiệu, nàng liền thấp thỏm hành lễ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cung nữ đang quỳ bên kia. Sau khi hướng Phạm Hấp hành lễ, Hề Nghiên sốt ruột: "Công tử, cung nữ này cũng ta chơi đùa, không may bất cẩn khiến chiếc khăn bay đi, nàng không phải cố ý..."

Hề Lễ không kiên nhẫn: "Cửu công chúa, im lặng."

Lang trung lệnh Lã Quy nhíu mày, thần sắc hắn có chút mịt mờ, nhìn về phía công tử trẻ tuổi bị mạo phạm kia. Hắn vốn đoán rằng sau khi bị mạo phạm, lang quân kia sẽ trở nên tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ôn nhuận của người thanh niên, Lã Quy sững sờ một chút. Lang quân kia mặt không lộ vẻ tức giận, trước sau duy trì phong thái như gió xuân khiến người khác thoải mái... Vị lang quân như vậy, đây là lần đầu tiên Lã Qùy gặp. Hắn thấy Phạm Hấp tay cầm khăn, cúi đầu liếc mắt một cái, hắn chậm rãi cười một tiếng.

Bước tới trước mặt cung nữ, Phạm Hấp ngồi xuống, đem khăn đưa ra.

Ngọc Tiêm A ngả người về phía sau, Phạm Hấp đưa tay đến trước mặt nàng. Ngọc Tiêm A cố ý làm ra bộ dạng sợ hãi không dám nhìn thẳng: "Thỉnh công tử trách phạt."

Phạm Hấp mỉm cười, hắn không nói một lời, tay cầm khăn lại đưa về phía trước một chút. Hai bên giằng co tạo nên bầu không khí có chút cổ quái, sợ người xung quanh để ý, tai Ngọc Tiêm A đỏ lên, vươn tay, nhận chiếc khăn hắn đưa tới. Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, hắn duỗi ngón tay, đặt chiếc khăn ngăn ngắn vào lòng bàn tay nàng. Ngọc Tiêm A nhịn không được giương mắt lên, cùng lúc hắn rủ mắt xuống, trong chốc lát bắt gặp đôi mắt cười của hắn.

Phạm Hấp mỉm cười đứng lên, lưng cao vυ"t, trường bào khẽ nâng lên, đối Hề Lễ phía sau lưng nói: "Đi thôi."

Hề Lễ dừng lại, chỉ vào Ngọc Tiêm A: "Vậy nàng..."

Phạm Hấp lắc đầu thở dài, trong giọng nói cuối cùng cũng mang theo một cảm giác lạnh lùng hiếm thấy: "Ta không làm khó dễ nữ tử yếu đuối."

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi qua trước mặt Ngọc Tiêm A đang quỳ gối. Thời điểm sát vai, dưới hàng mi dày, mắt Phạm Hấp rủ xuống, như có như không quét qua vạt áo của nữ tử, nụ cười trên khóe môi càng thêm sâu…

Lát sau, một tiếu thái giám bước nhanh trở lại, nhỏ giọng nói với công chúa Hề Nghiên: "Công chúa, ngài mau mau hồi cung rửa mặt trang điểm đi. Tối nay thế tử muốn người tham gia yến hội của Thất hoàng tử"

Hề Nghiên: "A? Ta cùng huynh trưởng..." Cũng không thân a. Huynh trưởng sao đột nhiên nghĩ đến việc để nàng tham gia?

Nàng luống cuống lại mờ mịt, nhìn về phía Lã Quy bên cạnh. Lã Quy nhíu mày, thấp giọng cùng công chúa nói chuyện, khuyên nàng nhanh chóng hồi cung. Ngọc Tiêm A đứng dậy, năm chặt chiếc khăn mà nàng cố tình đánh rơi khi nãy. Nàng xoa nắn cổ tay mảnh khảnh, trên cổ tay còn có lưu lại hơi ấm khi tiếp xúc với Phạm Hấp khi nãy. Đáng tiếc người kia chỉ là đem khăn trả lại cho nàng, cách khăn nhẹ chạm cổ tay của nàng...

Hắn không có thừa cơ mạo phạm nàng.

Mới vừa rồi khi hắn đưa khăn còn giằng co đùa giỡn; bây giờ lại như vậy... Hắn đối với nàng không hứng thú sao?

Nghĩa tới tình cảnh của mình bây giờ, lòng Ngọc Tiêm A trầm xuống. Vận khí của nàng không được tốt lắm… Ngô cung nguy nga đồ sộ mà tiền đồ ảm đạm. Nàng xuân sắc mỹ mạo, lại tham vọng cao, muốn trở thành người trên. Nhưng nàng không muốn khuất phục trước tuổi tác quá lớn của Ngô Vương, làm cung nữ tầm thường cả đời cũng không phải ước nguyện của nàng. Ngay từ đầu nàng trông cậy vào Phạm Hấp, đáng tiếc Phạm Hấp nửa đường lại cùng các nàng tách ra; về sau vào Ngô cung, nàng đem mục tiêu chuyển sang Ngô thế tử Hề Lễ...

Nhưng mà Hề Lễ tính khí ngạo cao, xem thường nàng, nàng muốn cùng hắn ngang hàng, con đường này liền biết trước sẽ gian nan lại dài dằng dặc.

Vào thời khắc khó xửa như vậy, Công tử Hấp lại vào Ngô cung.

Hề Nghiên ở phía sau nói: "Người cung nữ kia, ngươi tên gì? Ta muốn trở về cung , còn ngươi…?"

Ngọc Tiêm A hoàn hồn, cùng Lã Quy nhẹ giọng tiễn công chúa điện hạ hồi cung, sau đó một mình trở về dệt thất. Trên đường, trong lòng nàng chủ định … không thể bỏ buổi tiệc tối nay.

Buổi chiều trở lại dệt thất, Ngọc Tiêm A liền chăm chú để ý động tĩnh ngoài viện. Theo nàng đoán, ban đêm có yến tiệc, vương tử cùng quân thần vui vẻ, trong cung có thể sẽ không đủ nhân lực, có thể mượn người từ dệt thất. Còn nếu không mượn người, Ngọc Tiêm A liền dự định xin được giúp đỡ Cửu công chúa, nàng sẽ theo đến bữa tiệc với tư cách là thị nữa của Cửu công chúa. Đương nhiên đây chỉ là hạ sách, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Ngọc Tiêm A nhất định không muốn lợi dụng quan hệ với Cửu công chúa.

Trời cao chiếu cố Ngọc nữ. Buổi chiều, quả nhiên có đường quan phái người đến dệt thất mượn người. Ngọc Tiêm A mang quần áo đến gặp nữ quan, nữ quan tiện tay giao nàng cùng một vài nữ tử khác cho đường quan .Sau đó, đám nữ tử cùng Ngọc Tiêm A được phái đến thiện đường để hỗ trợ, tiếp đó lại lắng nghe nữ quan hướng dẫn về cách bố trí buổi tiệc.

Ngọc Tiêm A bị nữ quan phái đi đưa rượu đồ ăn cho nhóm ca kĩ buổi diễn trong yến tiệc đêm nay, vừa bước vào cửa liền bị một vị nữ quan đi ra va vào chửi bới. Nữ quan kia vừa đi vừa mắng: "Đừng nói chỉ là phong hàn, dù là bệnh đến không đứng dậy được. buổi diễn đêm nay cũng không thể từ chối. Có phải bình thường đối với các ngươi dễ dãi quá nên liền quên thân phận của mình?"

Ngọc Tiêm A dịu dàng ngoan ngoãn nhường đường, tiến vào phòng, đặt ở thức ăn lên bàn. Nàng xoay người, đem vị ca kỹ đang nghẹn ngào dưới đất dìu dậy. Bên cạnh cũng có vài ca kỹ đi tới đi lui, nhưng cũng không dám đỡ vị ca kỹ bị nữ quan mắng chửi dậy. Lúc Ngọc Tiêm A đỡ nàng, vị ca kỹ kia cảm kích: "Đa tạ."

Bàn tay mát lạnh Ngọc Tiêm A đặt lên trán của nàng, nó nóng như lửa. Ngọc Tiêm A mặt mày ôn nhu rủ xuống, lo âu nhìn về phía nàng: "Ngươi bệnh đến như vậy, ban đêm còn có thể khiêu vũ a?"

Vị ca kỹ bị ánh mắt nhu hòa của nàng nhìn, trong lòng ủy khuất, nước mắt lập tức lại rơi. Nàng gượng cười nói: "Không sao."

Ngọc Tiêm A lẩm bẩm: "Có thể bệnh sẽ càng nặng thêm nha. Ta thực lo lắng cho ngươi."

Vị ca kỹ thẫn thờ nhìn nàng, thần trí mơ màng, nàng takhoong nhớ nổi bản thân mình sau khi tiến cung, bao lâu chưa từng được người khác quan tâm như vậy. Vị cung nữ này, không chỉ đẹp, mà còn vô cùng tốt... Nàng ta chợt nghẹn ngào, nhào vào ngực Ngọc Tiêm A, run rẩy: "Ta không có cách nào khác! Ta chỉ có thể biểu diễn, bởi vì ta là người múa dẫn đầu, không ai có thể thay ta..."

Ngọc Tiêm A cụp mắt, thấp giọng: "Nếu ta có thể thay người thì sao?"

Nàng có thể thay nàng ta. Dù vị ca kỹ này không có bệnh, nàng cũng sẽ tìm cách để thay nàng ta. Nàng chỉ lo lắng, lỡ như tại yến tiệc bị Ngô Vương nhìn thấy... Nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Tùy cơ ứng biến đi.

Ca kỹ ngạc nhiên, giương mắt, nhìn về phía nàng. Thấy nữ lang rũ mắt cười mỉm, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Nửa khắc sau, Ngọc Tiêm A dẫn vị ca kỹ bị phong hàn này cùng đi gặp nữ quan. Vị ca kỹ vô cùng cảm động trước ý tốt của nàng nhưng lại trốn tránh, sợ nữ quan tức giận, khiến Ngọc Tiêm A khó xử. Ngọc Tiêm A lại xem nhẹ thì thầm nói với nàng, nếu có biện pháp, nhất định phải thử một lần.

Nhìn thấy nữ quan, vị ca kỹ co rúm người, núp ở phía sau, nhìn Ngọc Tiêm A cùng nữ quan giải thích: "Ta trước khi vào cung vốn là vũ nữ, tài múa cũng rất tốt. Vị tỷ tỷ này bị phong hàn, nàng lại là người múa dẫn đầu, ta chỉ sợ tỷ tỷ giữa chứng xảy ra việc ngoài ý muốn, phá hỏng ca vũ tối nay, sợ đại vương cùng thế tử sẽ trách tội. Đã như vậy, sao không để ta thay tỷ tỷ?"

Nữ quan nhìn Ngọc Tiêm A từ trên xuống dưới … mỹ nhân vóc người mảnh mai khí chất xuất chúng, quả thực giống như là xuất thân từ vũ nữ.

Nữ quan bị lời nói của Ngọc Tiêm A thuyết phục bảy tám phần.

Nữ quan không biết rằng Ngọc Tiêm A trước khi vào cung đã nói cho người khác nhau biết bao nhiêu xuất thân khác nhau của nàng. Nhưng Ngọc Tiêm A dáng vẻ thẳng thắn như thế, ai cũng chưa từng hoài nghi xuất thân của nàng.

Nữ quan chần chờ: "Đám ca kỹ múa điệu "Thất Vũ", những ca kỹ khác cũng khó mà thay thế được. Nữ lang có lòng tương trợ, ta vô cùng cảm kích. Chỉ sợ nữ lang vội vàng biểu diễn, không thể lập tức tập được điệu này, khó mà cùng những ca ỹ còn lại phối hợp."

Ngọc Tiêm A trầm ngâm một chút, nói: "Không bằng để tỷ tỷ dạy ta trước, ta cùng những vị khác tập luyện thêm một chút. Trước yến tiệc, thỉnh nữ quan quay lại kiểm tra. Nếu là nữ quan cảm thấy phù hợp, ta liền biểu diễn, còn nếu nữ lang cảm thấy không thích hợp, vậy cũng chỉ có thể làm phiền tỷ tỷ."

Nữ quan cùng vị ca kỹ đều hài lòng nói: "Tốt."

Lúc Ngọc Tiêm A cùng vị ca kỹ kia quay người rời đi, vị nữ quan gọi nàng lại: "Không biết nữ lang xưng hô như thế nào?"

Ngọc Tiêm A hạ thấp người hành lễ: "Ta tên Ngọc Tiêm A."

Nữ quan như có điều suy nghĩ, nhìn theo nàng bóng lưng, mơ hồ có một loại cảm giác … nữ tử này dung mạo bất phàm, một Ngô cung nhỏ bé, sợ không dung được nàng.

Yến tiệc đêm nghênh đón công tử Phạm Hấp, không chỉ riêng quần thần tham dự, Ngô Vương rất nhiều ngày không lên trieefu cũng tham gia, cùng Phạm Hấp uống rượu. Chỉ là qua ba hiệp, Ngô Vương liền lấy cớ không so được tửu lượng, đem nhiệm vụ bồi Phạm Hấp giao cho thế tử Hề Lễ, rồi lười nhác quay trở về hậu cung. Nhìn thấy bộ dáng mỉm cười của Công tử Hấp, Hề Lễ trong lòng có chút khó chịu, cảm thấy phụ vương lại để cho người ngoài chế giễu.

Hề Lễ sai người rót rượu: "Phi Khanh, rượu này tên là "Dã vương cam lao", ngươi nhất định phải nếm thử."

Phạm Hấp khách khí uống một hơi cạn sạch.

Nhìn Phạm Hấp từ đầu đến cuối thanh tỉnh dè dặt, Hề Lễ mắt sắc lóe lên, phân phó tôi tớ để vũ nữ ra biểu diễn. Lúc này trong điện tứ phương nến đã bị tắt một nửa, bảy chiếc trống to được các đô vật đem vào trong điện. Màn trướng bay lên, nhạc nổi lên, đám ca kỹ lần lượt bước vào.

Đèn đuốc chập chờn, tất cả đều mờ ảo, có thể nghe thấy âm thanh sột soạt của những người hầu khiêng giá nến trong điện.

Phạm Hấp cầm bình rượu trong tay, cũng không quan tâm đến việc ca hát và nhảy múa. Lòng hăn hiểu rõ đây chỉ là trò tiêu khiển tầm thường, không đáng nhắc tới. Mục đích thực sự của Hề Lễ là muốn nhìn hắn vì trầm mê vì sắc, hoặc quá chén say xỉn mà tiết lộ thái độ của Chu vương triều đối với Ngô quốc. Phạm Hấp hơi ngửa người ra sau, ng tay áo dài phủ kín bầu rượu, ngước mắt hướng phía ánh sáng nhìn lên

Ở trung tâm nhóm ca kỹ là nữ tử mang mạng che mặt, đeo chuông trên đôi chân trần, một chân nhẹ câu uyển chuyển nhảy múa.

Nhưng mạng che mặt cũng chẳng thể che lấp đi đôi mắt sáng của nàng, đưa tình ẩn tình.

Phạm Hấp đưa bình rượu tới khéo môi thì dừng lại, tay còn lại chống trên án khẽ động. Hắn sững sờ một chút, buồn cười: ... Một ngày trùng phùng bao nhiêu lần a?