Chương 10

Điệu múa trống là điệu múa thịnh hành nhất hiện nay. Trong khi múa, các đĩa và trống được sắp xếp dưới đất, số lượng đĩa và trống thay đổi tùy theo trình độ của người biểu diễn. Điệu vũ đêm nay sửa dụng bảy đĩa và một trống nên được gọi là Thất vũ."Thất vũ" là điệu múa yêu cầu kỹ nghệ cao nhất trong tất cả các điệu trống, thấy Ngọc Tiêm A một mình bao quanh là đĩa và trống, ai nấy đối với nàng đều có chút mong đợi.

Phạm Hấp nhìn nàng mỉm cười.

Hề Lễ cũng hướng mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang đeo mạng che mặt. Chẳng biết tại sao, hắn mơ hồ cảm thấy mỹ nhân kia có chút quen mắt... Không chờ hắn nghĩ thêm, dàn nhạc khí bắt đầu diễn tấu, các ca kỹ bắt đầu động tác, mỹ nhân đang múa trên trống kia, y phục phấp phới, tà áo tung bay trong gió.

Yến tiệc mùa xuân, thanh nhạc trong trẻo mượt mà, cao điện rực rỡ. Ngọc Tiêm A mắt cúi xuống, lúc nàng múa, trong lòng biết rằng biết bao nhiêu ánh mắt của nam tử ngồi phía dưới đều rơi trên người mình. Bất luận là Hề Lễ, hay là Phạm Hấp. Khóe môi nàng nhẹ câu lên, chứa tia cười, khi nhắm mắt lại có phần hững hờ thánh khiết như tuyết trắng đang rơi. Đèn đuốc ánh nến lấp lánh như sao, chập chờn phiêu đãng, hương thơm theo gió vương vấn, phảng phất.

Giữa bảy chiếc đĩa với trống trước, chỉ thấy nữ lang kia thân hình uyển chuyển như nước, tay áo dài vung múa. Một thân hồng sam trên nền tuyết trắng, khi nàng giẫm trống hạ eo, cả người nàng như ngọn lửa sáng bừng. Buổi tiệc bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười nói, tân khách phía sau màn trường chỉ trỏ người vũ nữ kia, nói về vóc người linh xảo, dung nhan mông lung của nàng. Nếu tháo mạng che mặt xuống, không biết nàng dung mạo mĩ lệ đến nhường nào.

Mà bất quản nàng khuôn mặt như thế nào, đôi mắt không bị che khuất của nàng trong veo như suối, khi lẳng lặng liếc nhìn mặt cái liền khiến toàn bộ nơi đây yên lặng.

Tựa như chết chìm trong đôi mắt của nàng.

Đám người nhao nhao châu đầu ghé tai: "Không biết ca kỹ này là người phương nào, cầu một lần được chiêm ngưỡng dung nhân của nàng."

Lại có người nói: "Công tử Hấp thật có phúc."

Công tử Hấp mỉm cười uống rượu, trong lòng biết người chung quanh ghen tị với mình đến nhường nào. Dưới tình huống bình thường, việc đem ca kỹ hiến cho tân khách chính là nghi thức ngầm giữa các quý tộc. Nàng rõ ràng là lễ vật cho hắn... Phạm Hấp nhìn về phía Hề Lễ, đã thấy Hề Lễ sắc mặt cổ quái phức tạp, có chút khó coi.

Phạm Hấp tay gõ án: Thái độ này của Hề Lễ... Không đúng.

Ngọc Tiêm A nghe được thanh âm thì thầm quanh mình, cũng không để ý tới. Nàng xưa nay đã chuyên tâm chuyện gì, liền dành toàn tâm toàn ý cho nó, khi thay thế cho vị vũ nữ bị phong hàn biểu diễn, nàng liền không nghĩ thêm những điều vô vị khác, chỉ muốn nhảy tốt điệu vũ này.

Ngọc Tiêm A thầm đếm nhịp, khi âm nhạc đột nhiên biến chuyển như mưa nặng hạt, động tác múa của các vũ nữ bắt đầu trở nên dày đặc hơn, Ngọc Tiêm A cũng theo đó mà đông tác mỗi lúc một nhanh hơn. Đoạn này là đoạn múa khó nhất, Ngọc Tiêm A không phải là vũ nữ chuyên nghiệp, nàng mới chỉ cùng vị vũ nữ kia luyện tập đoạn này buổi chiều, Ngọc Tiêm A nín thể, hết sức chăm chú. Bây giờ, âm nhạc bỗng biến hóa …

Ngọc Tiêm A định thần, nàng nhấc chân nhảy cao, nghiêng thân mình, nhảy xuống khỏi trống.

Như tuyết như chim!

Đám quan khách ai nấy đều sửng sốt, mấy vị công tử thần sắc lại càng căng thẳng hơn, chỉ sợ nàng vì bay khỏi trống mà ngã xuống. Nhưng chưa kịp định thần đã thấy nàng nhảy vọt từ trống sang đến đĩa. Bước chân nàng không ngừng. Thân hình chưa đứng vững đã xoay người người lần lượt lên bảy chiếc đĩa được xếp vòng tròn. Theo từng bước nhảy, y phục tung bay theo gió, tóc dài ngang eo như đuôi ngựa nhảy nhót, mạng che mặt rũ xuống, phía sau mạng là dung mạo như hoa như ngọc...

"Tốt!"

Âm thanh reo hò của đám tân khách trong bữa tiệc truyền đến, mấy vị lang quân kích động đứng lên. Lần này, không chỉ nhóm lang quân kinh diễm, nữ lang trong bữa tiệc cũng như công chúa Hề Nghiên cũng đều cả kinh không ngậm miệng được, không chớp mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân trên đài.

Phạm Hấp ánh mắt bình tĩnh nhìn.

Hề Lễ tay cầm ly nắm lại.

Bọn họ nghe âm thanh càng ngày càng nhanh hơn, động tác của vũ công cũng càng lúc càng nhanh, nhịp tim cũng theo đó mà dồn dập. Một lúc sau, tiếng nhạc lại chậm lại, động tác vũ nữ một lần nữa chậm xuống. Âm thanh sáo trúc dừng lại, mỹ nhân một lần nữa nhảy lên trống.Giống như điệu múa mở đầu, chân nàng nhẹ nhàng câu lên, chân trần có đeo chuông.

Mỹ nhân đưa lưng về phía trên tân khách, chỉ thấy bóng lưng mảnh khảnh, ánh nến chiếu rọi tấm mạng che, phía dưới mạng là dung nhan mờ ảo.

Tấm mạng kia, từ đầu đến cuối đều không tháo xuống.

Đám người thở dài, trong lòng đều có chút buồn vô cớ. Trong lúc nhất thời, không một ai nói chuyện. Vũ nữ đứng trên trống kia hướng đám tân khách cúi người hành lễ, nàng giương mắt, yếu ớt nhìn một phương hướng nào đó, rôi liền lui xuống. Mọi người kinh hãi, vốn dĩ cho rằng vị mỹ nhân này sẽ lưu lại bên người Thất công tử, ai ngờ mỹ nhân kia lui quá nhanh, Ngô thế tử Hề Lễ lại theo sát phía sau nhẹ nhàng nói: "Xuống dưới."

Phạm Hấp lẳng lặng liếc mắt nhìn Hề Lễ.

Hề Lễ: "Phi Khanh muốn giữ lại nàng?"

Phạm Hấp hiền lành thán: "Không, khách tùy chủ."

Trong lòng cười lạnh, nghĩ ngươi nóng vội muốn đuổi nàng đi, có thể thấy được đã phát sinh sự tình ngoài ý muốn. Dù sao ngươi và ta là bạn cũ nhiều năm, ai nấy đều biết, ta làm sao có thể đoạt mất hứng thú của ngươi?

------------------------------------------

Ngọc Tiêm A rời khỏi đài, khi nàng vừa vào trong phòng, vừa kịp cởi mạng che mặt xuống, liền bị vũ nữ lúc trước ôm lấy. Nhìn nữ lang trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, vị ca kỹ hết mực cảm động: "Ngọc Nữ, đa tạ ngươi. Ngươi nhảy tốt lắm."

"Đeo khăn che mặt cũng đẹp vô cùng." Anhs mắt vị ca kỹ lấp lánh, hơi nghi hoặc nhìn Ngọc Tiêm A.

Nàng mới đầu chỉ là đơn thuần cảm kích Ngọc Tiêm A. Sau lại thấy Ngọc Tiêm A mỹ mạo như vậy, tài múa cực phẩm, đám tân khách ai ai cũng bị nàng hớp hồn, liền cảm giác mục đích của Ngọc Tiêm A không chỉ là giúp nàng, mà còn là vì muốn thu hút sự chú ý của một vị quý tộc lang quân nào đó. Vị ca kỹ tâm tình phức tạp, một bên cảm kích Ngọc Nữ, một bên buồn bực Ngọc Nữ tâm cơ thâm trầm.

Nhưng mà... tận đến khi kết thúc điệu múa, Ngọc Tiêm A cũng chưa từng lấy mạng che mặt xuống. Không để người khác xem dung nhan của nàng, cũng không có người nào thu nhập nàng dưới trướng.

Vị ca kỹ trong lòng xấu hổ vạn phần. Lúc này Ngọc Tiêm A đi xuống, nàng liền tự thẹn vô cùng, nắm chặt tay Ngọc Tiêm A: "Ta trước kia còn tưởng rằng ngươi giúp ta là vì đánh chủ ý lên vị lang quân nào đó... Hiện tại ta mới biết ta lòng dạ hẹp hòi cỡ nào. Ngươi giúp ta như vậy, ta lại nghĩ xấu về ngươi... Ngọc Nữ, ta có lỗi với ngươi."

Ngọc Tiêm A ôn nhu cười: "Không sao. Có thể giúp tỷ tỷ, ta thập phần vui vẻ."

Rút cổ tay khỏi tay vị ca kỹ, Ngọc Tiên A nhẹ nhàng xoa xoa, trong lòng từ từ suy nghĩ, kỳ thật điều nàng ta nói đều không sai. Nàng thay thế ca kỹ biểu diễn, vốn là vì gây ấn tượng để Hề Lễ chú ý, hoặc gợi lên hồi ức của Phạm Hấp. Hai vị lang quân kia đều không phải kẻ ngốc, nếu nàng mà cởi bỏ mạng che mặt, chẳng phải để lộ ra chủ ý hay sao... Làm như vậy, như có như không, như xa như gần, vừa vặn đúng ý.

Nàng không tin điệu vũ này hoàn toàn không lưu lại gì trong lòng người.

——

Ngọc Tiêm A cùng dành thời gian cùng đám vũ nữ ở hậu điện, chốc lát, cửa màn nhấc lên, nữ quan tiến đến, báo cho các nàng buổi yến tiệc đã kết thúc, nhóm ca kỹ có thể lui ra nghỉ ngơi. Công tử Hấp không có giữ lại bất kì ai trong các nàng... Ánh mắt đám ca kỹ như có như không nhìn Ngọc Tiêm A, trong lòng các nàng chứa trăm ý nghĩ khác nhau, kỳ quái, Công tử Hấp tại sao không lưu lại Ngọc Tiềm A. Ngọc Tiêm A một thân ôn nhu uyển chuyển, đám vũ nữ tuy chỉ mới ở chung với nàng từ trưa nay, trong lòng đã vô cùng yêu thích nàng.

Thấy Ngọc Tiêm A bị xem nhẹ, các nàng không những không châm chọc khıêυ khí©h, ngược lại còn an ủi Ngọc Tiêm A: "Ngọc nữ, vất vả cho ngươi rồi, ngươi múa đã múa vô cùng tốt."

"Công tử sẽ nhớ kỹ ngươi."

Ngọc Nữ nhíu mày, bất đắc dĩ giải thích mình chỉ là thay thế vị ca kỹ kia, không có chủ ý gì cả. Đám người nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy nàng không khó chịu, buồn tủi gì, liền bỏ qua việc này không đề cập tới nữa. Ngọc Tiêm A đi theo đám vũ nữ ra hậu điện, trở về dệt thất.

Nhưng vừa bước ra khỏi bậc thang nơi hậu viện, Ngọc Tiêm A có chút ngẩn người, bởi vì trái phải hai bên có hai hàng bậc đá, nàng đứng ở thềm bên trái, đứng bên phải kia chính là công tử Phạm Hấp.

Ngọc Tiêm A định thần. Cúi đầu chậm rãi bước xuống từng bậc đá, làm ra bộ dáng một cung nữ khiêm tốn. Mà phía bên phải, Công tử Hấp cùng các tân khách chào từ biệt, đám thị nữ cầm đèn, vẩy áo đi xuống bậc thang.

Ngọc Tiêm A ánh mắt nhẹ nhàng liếc về phía sau một cái.

Gặp ánh mắt hắn nhìn tới.

Ngọc Tiêm A dời ánh nhìn, nàng cúi đầu cười mỉm.

--------------------------------

Cầm một chiếc đèn l*иg, Ngọc Tiêm A một mình chầm chậm đi dọc theo con đường dài. Gió đêm se lạnh, khí lạnh dần dần tăng lên, nàng chậm rãi khép tay áo, lạnh đến phát run. Bỗng nhiên, trước trước mặt bên phải đường một thái giám đi tới. Thái giám kia lao thẳng tới, đυ.ng vào nàng, Ngọc Tiêm A dừng lại bước chân, trầm ngâm nhìn lại. Thái giam kia đi đến trước mặt nàng, cùng nàng thấp giọng: "Nữ lang xin mời đi theo ta."

Thái giám vốn cho là mình phải tốn chút thời gian giải thích thì Ngọc Tiêm A mới đi theo hắn, ai ngờ hắn mới nói một câu, Ngọc Tiêm A không nói lời nào, liền đi theo phía sau hắn, khiến hắn kinh ngạc vạn phần.

Cung nữ cùng thái giám cầm trong tay đèn l*иg đi trên con đường dài vào ban đêm, cũng không có gì khiến người khác sinh nghi. Vị thái giám kia dẫn Ngọc Tiêm A tới một cung điện bỏ hoang, cùng người ben trong nói nhỏ một hai tiếng. Ngọc Tiêm A đứng ngoài cung chần chờ một lát, bỗng một cánh tay từ bên trong duỗi ra, cánh tay kia lạnh buốt lại ẩm, kéo nàng vào bên trong cửa viện. Vị thái giam dẫn đừng, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu, đứng bên ngoài canh.

Ngọc Tiêm A bị người khác kéo vào.

Bên trong tối om như mực, dù là lòng nàng hiểu rõ nhưng nhịp tim cũng đạp nhanh như trống dồn.

Bần tay kia vội vàng sờ về phía mạch đập của nàng, đầu ngón tay nhẹ chạm vào cổ tay nàng, mập mờ tê dại như đang trêu trọc.

Ngọc Tiêm A lùi về phía sau.

Không còn đường lùi, nàng tựa vào bức tường phủ kín hoa hồng phía sau, lưng bị gai hoa hồng đâm, nhẹ nhàng nhói một cái. Đỉnh đầu truyền đến giọng nói ấm áp của lang quân: "Nhịp tim đập nhanh, chứng tỏ nàng rất sợ hãi. Ta còn tưởng là Ngọc Nữ lớn mật liều lĩnh, tùy ý đi theo một thái giám giữa đêm khuyu, hoàn toàn không biết "Sợ" là gì."

Ngọc Tiêm A tâm lại lỗi một nhịp.

Thanh âm của người này mát lạnh ôn nhu, đem hai chữ "Ngọc nữ" nói với giọng điều đầy lưu luyến yêu thương, làm cho lòng người không khỏi thấy kì lạ.

Ngọc Tiêm A chậm rãi giương mắt.

Công tử Hấp đứng ở trước mặt nàng. Hắn đã thay đổi y phục mới vừa rồi, một thân thường phục, chỉ lấy cột tóc bằng một chiếc dây ngọc bích. Hắn mắt cúi xuống hướng nàng nhìn, tóc dài buông xuống vai, khuôn mặt lạnh lùng. So với vẻ nho nhã cao quý tại yến tiệc vừa rồi, hắn lúc này, lãnh đạm tao nhã.

Càng lãnh đạm lại càng giống như thuốc đọc mê hoặc lòng người.

Phạm Hấp thấy nàng không nói, hắn cau mày, dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng, ôn nhu: "Làm sao không đáp ta, hả?"

Ngọc Tiêm A sợ hãi : "Không đáp công tử, là bởi vì thϊếp thân phận hèn mọn, không biết công tử."

Phạm Hấp sững sờ, nhướng mày: "Hả?"

Ngọc Tiêm A quay mặt tránh đi ngón tay hắn đang đặt trên cằm nàng, cụp mắt xuống: "Lang quân ban ngày không phải nói với Hề Lễ điện hạ là không nhận ra thϊếp thân a?"

Ngọc Tiêm A mỉm cười: "Thϊếp thân cũng không nhận ra công tử."

Phạm Hấp mím môi, thần sắc vi diệu cúi nhìn tiểu nữ tử thù dai: "..."