Chương 8

Trên bàn đặt một lọ lục bình sơn thủy, chính diện khắc dòng chữ "Xuân sơn chèo thuyền du ngoạn", mặt còn lại khắc "Bình hồ sơn cư". Từng làn khói tỏa ra từ bếp lò, không khí tràn ngập mùi khói, ánh lửa bập bùng soi sáng hai hàng người đang ngồi quỳ trong phòng. Thất công tử Phạm Hấp đang ngồi ở ghế trước, văn võ quan mỗi nhóm chia một hàng.

Đám thị nữ điểm trà cho từng người một sau đó lẳng lặng rời khỏi phòng và đóng cửa lại. Trong chốc lát, giản sách được Phạm Hấp viết được truyền từ trái qua phải, quân sĩ và văn thần phía dưới đều đã xem hết, trầm ngâm ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu niên đang ngồi đoan chính trước mặt. Phạm Hấp mang một chiếc thắt lưng rộng, ống tay áo thêu hình hoa văn mây nước thanh nhã giống như khuôn mặt nhã nhặn, ôn nhu của hắn.

Phạm Hấp chậm rãi một lời nói hết: "... Ta đã gửi thư, quân thần Ngô quốc đã thương lượng qua lại với ta về việc lễ nghi, cuối cùng người tới đón chúng ta vào Ngô cung sẽ là Ngô thế tử Hề Lễ. Hề Lễ thế tử, trưởng tử của Ngô vương sẽ đích thân nghênh đón chúng ta, đến bước này Ngô quốc đã cố gắng chu toàn lễ nghĩa, các vị cũng nên lui một bước. Ngô quốc đã thể hiện lòng kính trung như chư vị mong muốn, vậy thì không nên làm lớn chuyện. Phần còn lại, đợi vào Ngô cung chúng ta có thể xem xét tiếp."

Đám thần tử ngơ ngác nhìn nhau.

Phạm Hấp mỉm cười, khuôn mặt ửng đỏ, hình như có chút thẹn thùng: "Đây là thỏa hiệp ta đã nghĩ ra sau khi nghe ý kiến của chư vị, ta không muốn chư vị lại ầm ĩ, mất hòa khí đôi bên. Như ta nói sai, xin chư vị cứ thẳng thắn chỉ điểm, ta sẽ sửa lại."

Bộ dáng trầm ổn cơ trí của hắn vừa nãy khiến mọi người hoảng hốt, suýt nữa không nhận ra vị người ngồi trước mắt; chỉ khi vị công tử này lại khôi phục lại thái độ ôn tồn, vì chính lời nói của mình mà thẹn thùng bất an, đám quân thần mới thả lỏng… Công tử Hấp vẫn là công tử tính khí ôn hòa, nhã nhặn mà bọn hắn biết. Thời khắc không nhận ra vừa rồi, có lẽ là ảo giác.

Sau đó, Tăng tiên sinh cầm đầu đám người liên thanh: "Kế này của công tử rất hay!"

Phạm Hấp hòa khí nói: "Là tiên sinh chỉ giáo tốt."

Nghe được lời này, đám đại thần liền cao hứng, nhiệt huyết sôi trào, hận không thể vì vị công tử này máu chảy đầu rơi.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên nóng hơn: "Công tử, nghe ta nói, đợi vào Ngô cung, chúng ta như vậy ..."

"Nhất định phải xem kỹ bố trí binh mã của Ngô cung phù hợp quy cách hay không ..."

Phạm Hấp trả lời từng người một, bất kể đám thần tử tranh chấp như thế nào, hắn đều từ từ hoà giải, tìm được biện pháp thích đáng. Đợi quá một canh giờ, tất cả yêu cầu của đám thần tử đều được Phạm Hấp đáp ứng, mọi người mới hài lòng rời đi. Đợi tất cả mọi người đều đã rời đi, đám thị nữ chậm rãi đi vào thu dọn tách trà. Gã sai vặt Tuyền An ra ngoài hỏi thăm tin tức, khi trở về thấy công tử nằm uể oải ở trên giường, tay phải chống trán, có chút mệt mỏi.

Đem hương trong phòng đổi, Tuyền An ngồi quỳ chân xuống thảm, đem khăn tay đưa cho Phạm Hấp. Lúc hầu công tử, giọng nói không he giấu được niềm vui nói: "Công tử, ta đi theo nghe lén một đoạn, những đại thần kia đều khen công tử biết dùng người, đối xử tốt với mọi người. Công tử có thể yên tâm ."

Phạm Hấp nhướng mắt lên, ngữ khí tự giễu: "Thật sao? Bọn hắn tán thưởng thái tử có phong thái của bậc quan vương, cũng tán thưởng Cửu đệ có tài khuynh thiên hạ. Đến lượt ta, lại chỉ nói biết dùng người" "Đối xử hiền lành với mọi người". Có lẽ là ta chỉ có vậy, các tiên sinh không có gì khác để khen."

Tuyền An: "..."

Công tử cười nói như vậy, hắn thực sự không hiểu công tử là ghen ghét thái tử cùng Cửu công tử, hay chỉ là tùy tiện nói nhảm. Không chờ Tuyền An nói gì, Phạm Hấp nhắm mắt, kìm nén sự tàn nhẫn trong lòng, lần nữa mở mắt, trong mắt đã khôi phục vẻ thanh tao, không gợn sóng, ấm áp như thường. Phạm Hấp: "Ta nói đùa , ngươi không nghe ra à?"

Tuyền An: ... Có lẽ thực sự khó nghe a.

Không nói luyên thuyên với Tuyền An nữa, Phạm Hấp lấy cuộn từ trong tay áo ra, nhưng không ngờ sờ đến một túi thơm. Hắn nửa ngày không nhớ tới đây là cái gì, lấy ra túi thơm mở ra, lấy hai viên khuyên tai san hô thả ở lòng bàn tay, Phạm Hấp trừng mắt nhìn.

Tuyền An nhìn thấy khuyên tai, lập tức cổ vũ công tử: "Công tử, chúng ta tiến đến Ngô cung, nói không chừng liền có thể gặp lại vị Ngọc nữ kia. Nàng nhiều lần trêu cợt công tử, người có thể trừng trị nàng một phen."

Nhưng là Phạm Hấp kinh ngạc: "Hả? Ai là Ngọc nữ?"

Tuyền An ngất: "..."

Ngọc mỹ nhân tuyệt đại phong hoa, hắn kích động mấy ngày trời, công tử lại đem nàng quên đi…?

——

Bất kể Phạm Hấp có nhớ Ngọc Tiêm A hay không, Ngọc Tiêm A ở Ngô cung đang bận rộn với những việc khác. Nàng đề nghị với nữ quan ở dệt thất, nếu thị nữ ở dệt thất lao động kham khổ, có thể nhờ cậy vào quý nhân trong cung để cải thiện điều kiện nơi đây. Nữ quan không hiểu, bởi vì lúc trước đã có cung nữ dệt thất nhờ cậy cung phi, các nàng chưa nhìn ra đề nghị của Ngọc Tiêm A cùng lúc trước có điểm gì khác nhau. Ngọc Tiêm A liền kiên nhẫn giải thích: "Lần này không phải vì phúc lợi của một nữ lang, mà là vì toàn bộ dệt thất, nếu vì đại nghĩa, phần lớn các quý nhân đều sẽ thể hiện lòng thiện tâm."

Nữ quan ánh mắt lấp lánh, đem Ngọc Tiêm A cẩn thận dò xét một phen. Sau đó dưới sự cân nhắc của đám nữ quan, họ đem chủ ý đặt vào một vị cung phi. Cung phi kia muốn ăn "Bánh hạnh hoa", vừa lúc trong sân dệt thất, hạnh hoa đang nở rộ, đám nữ quan dệt thất liền phái Ngọc Tiêm A cầm bánh hạnh hoa đi lấy lòng cung phi.

Ngọc Tiêm A đem bánh đưa cho cung phi, trên đường trở về dệt thất, dọc đường nàng thấy các đình quán, hồ nước trong xanh, trên hồ có những cánh hoa lững lờ trôi. Hoa trôi phiêu đãng, chân tường dưới mái hiên, một khóm hồng nở rộ, vài cánh hoa rơi đỏ tươi rơi xuống lối đi hành lang.

Ngọc Tiêm A vừa quẹo vào một góc hành lang, nghe được có tiếng nói chuyện như hoàng oanh của một vị kiều nữ. Nhóm thiếu niên thiếu nữ đứng trên hành lang, hai bên là thành cung cao chót vót. Nữ lang một kia một thân vàng nhạt, váy dài tay hẹp, trang phục dù giản đơn nhưng trên đầu cài trâm hoa lấp lánh diễm lệ, có thể thấy được địa vị không thấp; thiếu niên kia mặc một bộ trường bào, đeo đai lưng da, cách ăn mặc như thị vệ trong cung, lưng eo thẳng tắp.

Thiếu nữ kéo ống tay áo thiếu niên, dậm chân nũng nịu: "Ngươi tốt bụng giúp đỡ chút, để cho ta xuất cung đi. Coi như không thấy ta, được không?"

Thiếu niên đẩy ra nàng một cách dễ dàng: "Công chúa đã trưởng thành cao lớn như vậy, ta có thể nào làm như không nhìn thấy người? Thỉnh công chúa hồi cung, không cần gây phiền phức thêm cho thần."

Thiếu nữ tức giận: "Lã Quy!"

Ngọc Tiêm A nghe đến đó, quay người cất bước đi. Trong cung nhiều bí mật, nàng không định biết quá nhiều bí mật. Nhưng người thiếu niên cùng công chúa nói chuyện kia, hắn một thân ăn mặc như thị vệ trong cung, võ công tự nhiên cũng rất cao. Lỗ tai vừa khẽ động, hắn liền nghe được một thanh âm, ngữ khí buông lỏng khi nói chuyện cùng công chúa bỗng thay đổi, tay hắn đặt lên thanh kiếm bên hông, sắc bén nói: "Ai?"

Ngọc Tiêm A dừng bước, đành phải quay lại, hướng hai người thỉnh an: "Nô tỳ gặp qua công chúa điện hạ, lang trung lệnh."

Bị kêu "Lang trung lệnh" thiếu niên buông tay đang cầm kiếm, cùng công chúa liếc nhau, đều có chút mờ mịt nhìn vị cung nữ này: "..."

Công chúa ho khan một tiếng, chắp tay sau lưng, hướng Ngọc Tiêm A đi tới, cẩn thận dò xét một phen. Nữ lang trước mặt yêu kiều mềm mại, công chúa trong lòng kinh diễm vô cùng, giả vờ hỏi: "Ngươi biết ta là công chúa, là bởi vì hắn mới vừa rồi gọi ta là "Công chúa". Thế nhưng làm thế nào ngươi biết hắn là lang trung lệnh? Ta cũng không có gọi hắn "Lang trung lệnh" a."

Ngọc Tiêm A nhẹ nhàng cười, đáp: "Công chúa muốn xuất cung, thỉnh vị lang quân này để công chúa ra ngoài. Lang trung lệnh phụ trách quản lí thị vệ trong cung. Người là công chúa tôn quý, lang trung bình thường nào dám ngăn cản trở công chúa ra vào? Có thể ngăn cản công chúa ra ngoài, hiển nhiên là lang trung lệnh."

Công chúa cùng lang trung lệnh: "..."

Hai người im lặng, Ngọc Tiêm A mỉm cười, biết mình đoán đúng rồi.

Công chúa không được tự nhiên nói: "Tốt, ta tên Hề Nghiên, là vương cửu nữ. Vị này đây, quả đúng là lang trung lệnh, hắn kêu Lã Quy. Bất quá dù ngươi đoán đúng, nhưng nhìn thấy hai ta nói chuyện, ngươi lại tránh đi? Giống như chúng ta đang lén lút làm chuyện gì xấu."

Ngọc Tiêm A ôn nhu: "Nô tỳ không có tránh, nô tỳ chỉ là đi tắt về dệt thất." Lời nói nàng đơn giản, đưa tay chỉ hướng nàng muốn đi.

Lần này, không riêng công chúa trừng mắt nhìn Ngọc Tiêm A, ngay cả lang trung lệnh Lã Quy cũng hạ mắt nhìn xuống dưới dò xét Ngọc Tiêm A … bọn họ đều cảm thấy Ngọc Tiêm A là đang sợ nghe được bí mật trong cung nên tránh bọn họ; thế nhưng Ngọc Tiêm A không thừa nhận, còn cho bọn họ một lý do chính đáng... Nữ tử này thông minh, bọn họ không phản bác được.

Hề Nghiên công chúa nhìn Ngọc Tiêm A thì thào: "Ngươi nói ngươi làm việc tại dệt thất? Ngươi bộ dáng như vậy, thế mà lại là cung nữ dệt thất? Phụ vương ta hắn..." Mắt bị mù a?

Nàng chưa nói xong câu "Mắt bị mù", lang trung lệnh Lã Quy liền nhắc nhở: "Công chúa, chớ nói lời phạm thượng."

Hề Nghiên tướng mạo xinh xắn lanh lợi, nghe vậy trừng mắt liếc nhìn lang trung lệnh, nàng hồn nhiên ngây thơ, cũng không nhớ tới chuyện mình muốn xuất cung đi chơi nữa, chỉ hiếu kỳ đi quanh Ngọc Tiêm A: "Ngươi thật sự là cung nữ dệt thất? Vậy ngươi nữ công tất nhiên là vô cùng tốt rồi? Có thể cho ta xem một chút a?"

Ngọc Tiêm A rủ xuống mắt, đuôi mắt chợt nhìn tới vạt áo bào đỏ. Chu vương triều tôn thờ màu đen và màu đỏ, y phục màu này chỉ có quan to, quý tộc mới có thể mặc. Ngọc Tiêm A trong lòng đột nhiên nghĩ đến những thị vệ trong cung giống như Lã Quy, quan phục đều là màu đen. Tại Ngô cung mặc áo đỏ, chỉ có thể là Ngô Vương hoặc các vị công tử.

Nơi đây gần đường xuất cung, Ngô Vương không có khả năng tới đây, hiển nhiên là công tử. Vô luận là công tử nào... Đều rất tốt.

Ngọc Tiêm A suy nghĩ một lúc, chậm rãi chứng cứ chứng minh mình là cung nữ dệt thất từ tay áo ra. Lang trung lệnh Lã Quy nghiêng tai nghe được động tĩnh, sắc mặt nghiêm nghị, đem Hề Nghiên công chúa kéo về phía sau, thấp giọng: "Có quý nhân vào cung, mau nhường đường."

Cùng lúc, Ngọc Tiêm A lấy ra trong tay áo một tấm khăn, trên khăn thêu hoa thêu chim, thiên hình vạn trạng. Hề Nghiên cảm thấy hứng thú đưa tay lấy khăn Ngọc Tiêm A đưa ra, nhưng bởi Lã Quy kéo một cái, tay của nàng liền bỏ lỡ tay Ngọc Tiêm A. Hề Nghiên hơi sững sờ, tay của nàng chỉ vừa khẽ chạm tấm khăn, đành trơ mắt nhìn tấm khăn bị chiều gió cuốn bay đi.

Ngọc Tiêm A kinh ngạc, hướng về phía trước đuổi theo: "A!"

Đi hết chỗ ngoặt, chỉ thấy một khoảng không mênh mông rộng lớn được rào ngăn cẩn thận. Trái phải hai bên, có hàng chục vị quan lại và đội hộ vệ. Quần thần đi theo sau, thế tử đi phía trước. Hề Lễ một thân màu đỏ son, dẫn đường. Bên cạnh hắn, có một vị lang quân chậm rãi đi tới, mang áo bào đỏ thẫm. Tấm khăn bay khỏi tay Ngọc Tiêm A, theo gió hướng nam tử ở giữa mà bay tới.

Hề Nghiên, Lã Quy bị dọa đến trợn mắt hốc mồm, tấm khăn theo gió bay tới, che mặt vị lang quân đi cùng Hề Lễ.

Đám quần thần kinh hãi: "Lớn mật!"

Ngọc Tiêm A thân thể nhẹ nhàng run lên, mặt bị dọa đến trắng bệch, nàng ngã quỳ trên mặt đất, bả vai lạnh rung. Mi dài của nàng run rẩy, bất an ngẩng đầu nhìn lên, một bàn tay thon dài đem khăn che ở trên mặt lấy xuống, lộ ra khuôn mặt như khói bụi lúc hoàng hôn.

Ôn nhu ẩn tình, đủ khiến người ta rung động.

Hắn đưa mắt trông lại, nhìn chằm chằm nàng một lát, rồi tao nhã lễ phép nghiêng đầu hỏi Hề Lễ: "Nàng là ai?"

Lần này, Ngọc Tiêm A thực sự giật mình, không phải diễn trò…

Người cầm khăn của nàng chính là Thất công tử của Chu vương, Phạm Hấp.