Chương 7

Sắc xuân tràn ngập nơi nơi, cung cấm, hoa vên, cao lầu, hồ nước, cây cỏ, đâu đâu cũng cảm nhận được hơi thở của đất trời mùa xuân. Lâm viên Ngô cung tráng lệ mà tinh xảo, khắp nơi có thể thấy được nhóm quý nữ chơi đủ loại trò chơi … vũ nhạc, đấu cỏ, nhảy dây, may vá, chèo thuyền du ngoạn, thả diều, thêu hoa gấp giấy.

Thần thái khác nhau, hồn nhiên đáng yêu.

Toàn bộ tháng hai, Ngô Vương cùng các mỹ nhân, cung nữ đều tại hậu cung chơi đùa, đem tất cả chính sự giao cho thế tử Hề Lễ xử trí.

Nhân lúc Ngô Vương lưu luyến hậu cung, Tiểu Song mới vừa vào cung được mấy ngày đều tranh thủ nắm lấy cơ hội, được sủng ái mấy ngày liền. Bây giờ Song cơ là người được sủng ái nhất trong đám nữ lang được đưa vào cung, nhân sinh bách biến, khó mà đoán trước điều gì.

Trong Ngô cung, các cung nữ không có tham dự cuộc vui chỉ có hai nơi. Một là "Thừa Ấm cung" chỗ ở của Ngô thế tử Hề Lễ, Ngô thế tử cấm cung nữ phóng túng quên mình; hai là dệt thất, phòng dệt làm việc vất vả, cung nữ bị giáng tới nơi đây thực sự không có cơ hội nhàn hạ chơi đùa.

Ngọc Tiêm A làm việc tại phòng dệt.

Từ lúc trời tờ mờ sáng mãi cho đến khi côn trùng kêu rêи ɾỉ vào ban đêm, các cung nữ tại dệt thất đã phải tỉ mẩm may quần áo. Mà bây giờ lại gặp phải thời điểm đông xuân giao mùa, các chủ nhân trong cung y phục đổi theo mùa, tự nhiên khắp nơi đều thiếu đồ mới. Ngày qua ngày, mụ mụ trong dệt thất giám sát nghiêm ngặt đám cũng nữ, luôn miệng nói: "Không cho phép lười biếng. Đợi làm xong tháng này, tháng sau các ngươi có thể nghỉ ngơi một hai ngày."

Ngọc Tiêm A nhíu lông mày … dệt thất thực sự quá khổ cực.

Trầm tư suy nghĩ sau một, hai ngày, Ngọc Tiêm A gấp rút làm công việc mụ mụ phân phó cho mình trong hai ngày. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng lấy mấy lượng tiền cho thái giám trong cung, ấy một số thứ rẻ tiền bên ngoài cung như tượng đất sét, trầu cau các loại. Nàng lại tự làm chút vòng tay, trâm xinh xăn cùng một số vật khác, thay đổi xiêm y, rồi lần lượt đi thăm những nữ lang đồng hành trên đường tới đây.

Khi Ngọc Tiêm A tới thăm Tiểu Song, bây giờ là Song cơ thì bị từ chối. Nàng đứng ở thềm đá ngoài cửa dưới gốc hoa mai gần nửa canh giờ, cung nữ mới ra ngoài, hững hờ nói: "Mỹ nhân đang ngủ trưa, chúng ta không dám truyền lời. Ngươi không bằng chờ một chút?"

Ngọc Tiêm A nhìn sắc trời một chút, quá trưa đã hai canh giờ, giờ nay ai còn ngủ trưa? Nàng cùng Tiểu Song một đường đồng hành, đều là nữ tử xuất thân bần hàn, nàng cho tới bây giờ cũng không biết Tiểu Song có thói quen ngủ trưa.

Ngọc Tiêm A mỉm cười, truyền lời cung nữ truyền lời, ôn nhu: "Mỹ nhân đang nghỉ ngơi, nô tỳ không dám làm phiền. Ngày khác lại tới bái kiến."

Nàng quay người không lưu luyến chút nào rời đi, váy áo tung bay, tóc dài tới eo như mây. Cung nữ ngẩng đầu nhìn thẳng, một lúc lâu mới nhận ra đây chỉ là cung nữ, không phải quý nhân trong cung...... Cung nữ bĩu môi, đóng lại cửa sân, nhưng cũng nói thầm, có mấy phần hiểu Song cơ vì sao không muốn gặp vị Ngọc Nữ này.

Giữa các mỹ nhân, điều sợ nhất là bị so sánh.

Ngọc Tiêm A cuối cùng đi "Thừa Ấm cung" gặp Khương Nữ. Khương Nữ bây giờ làm thị nữ tại cung Ngô thế tử. Nàng tính khí thất thường, Ngọc Tiêm A đều chuẩn bị sẵn sàng gặp phải đãi ngộ giống như ở chỗ Song Cơ, ai ngờ nghe được nàng đến, Khương Nữ vội vàng để người đưa nàng vào.

Ngọc Tiêm A tiến vào một gian thư xá, kinh ngạc nhìn thấy trên mặt đất ném rất nhiều thẻ tre. Trong phòng mơ hồ, chỉ có Khương Nữ mặt mày ủ rũ đang nâng ánh nến, mượn ánh sáng để xem trên đất trên mặt đất. Ngọc Tiêm A từ cửa sau tiến vào ốc xá, cửa bị người theo bên ngoài đóng lại. Cả phòng đèn đuốc u ám ánh nến chập chờn, chiếu lên thân ảnh gầy yếu của Khương Nữ đang ngồi xổm dưới đất.

Ngọc Tiêm A đứng ở cửa đại điện, chần chờ mở miệng: "Khương Nữ, ngươi hết bệnh chưa?"

Khương Nữ ngẩng đầu nhìn nàng, kinh ngạc: "Tốt... Ngọc Nữ, ta biết ngươi thông minh, ngươi mau mau đến giúp ta một chút a?"

Ngọc Tiêm A thanh âm uyển chuyển: "Sao vậy?"

Khương Nữ giương cánh tay lên, ánh nến trong tay tạo thành một đường hỏa long. Nàng tức giận bất bình nhìn chằm chằm thẻ tre trên đất: " Vị tỳ nữ trong cung này vì thâm niên mà phái ta tới thu dọn thư phòng của công tử, dưới sàn thư phòng của công tử chất đầy sách vở, vị tỳ nữ kia dặn dò ta thu thập chỉnh tề, liền rời đi. Ta nói ta không biết chữ, cung nữ kia yêu cầu ta nghĩ ra cách của riêng mình... Bức người quá đáng!"

Khương Nữ tức giận: "Thế nhưng ta không biết chữ, ta như thế nào chỉnh lý?"

Ngọc Tiêm A nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, phán đoán nàng nói có đúng không. Nhìn thấy Khương Nữ quả nhiên sầu bi, không giống giả mạo, Ngọc Tiêm A mới chậm rãi đi lên trước. Nàng ấm giọng thì thầm: "Để ta giúp ngươi."

Khương Nữ thấp thỏm trong lòng, ban đầu nghe nói Ngọc Tiêm A tới thăm chỉ là ôm một điểm hi vọng, giờ nghe Ngọc Tiêm A thật sự có biện pháp, liền lộ ra vẻ kinh hỉ : "Tiêm A muội muội, ngươi biết chữ?"

Ngọc Tiêm A khiêm tốn nói: "Không biết, chỉ là học đến mấy chữ thường dùng mà thôi."

Khương Nữ nửa tin nửa ngờ, nhìn Ngọc Tiêm A ngồi xổm xuống giúp nàng chỉnh lý thư tịch … Ngọc Tiêm A ôn nhu xinh đẹp, nhưng có thể là đang giấu dốt, Khương Nữ thật không biết nàng câu nào thật, câu nào giả.

Ngọc Tiêm A ôn nhu đánh gãy suy nghĩ của Khương Nữ: "Thϊếp thân thị nữ của công tử là đang làm khó dễ ngươi..."

Khương Nữ hùng hổ thẳng thắn nói: "Ta biết nha!"

Ngọc Tiêm A: "Chỉnh lý sách trong thư tịch, không thể toàn dựa trên sở thích của ngươi. Công tử nhất định có tùy tùng riêng, hắn quen thuộc nhất với thói quen đọc sách và sử dụng của thiếu gia. Thị nữ kia làm khó dễ ngươi, gã tùy tùng lại không rõ. Sao ngươi không thử đến hỏi a?"

Khương Nữ mất tự nhiên nói: "Hỏi, người ta không để ý tới ta. Người Ngô cung này, ai cũng khó nói chuyện!"

Ngọc Tiêm A ngẩng đầu, mắt nhìn bộ dạng nàng vênh váo tự đắc. Ngọc Tiêm A nhàn nhạt cười một tiếng, không cùng nàng nói nhiều, đứng dậy mở cửa ra ngoài. Khương Nữ không phục, len lén nhìn Ngọc Tiêm A cùng một gã sai vặt thì thầm nói chuyện ngoài điện. Được một hồi, gã sai vặt lúc trước nhìn cũng không thèm nhìn Khương Nữ, giờ lại đỏ mặt ngoan ngoãn cùng Ngọc Tiêm A tiến vào ...

Ngọc Tiêm A ôn nhu thì thầm, hướng Khương Nữ giới thiệu: "Trần phong thường chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày của công tử, trần Phong ca ca nguyện ý giúp chúng ta chỉnh lý thư xá."

Trần phong xấu hổ: "Muội muội nói gì vậy, cái này vốn là việc của ta, không đến lượt các muội lao lực."

Nhìn Ngọc Tiêm A giọng nói ôn nhu nói chuyện cùng gã tùy tùng Trần Phong, Khương Nữ trợn mắt há hốc mồm: "..."

Hề Lễ cùng môn khách của mình dảo bước chính giữa hành lang hoàng cung, sắc mặt hắn lãnh đạm, lắng nghe đám môn khách phân tích từng chuyện trong triều. Bước vào "Thừa Ấm cung", các cung nữ nhìn thấy công tử liền nhao nhao thỉnh an. Hề Lễ mặt không biến sắc, cuối cũng có một môn khách lấy từ trong tay áo ra một cuộc tre, nói là Phạm Thất công tử đưa tới.

Hề Lễ vốn là đang phiền tâm vì quan hệ giữa Ngô quốc cùng Chu vương triều.

Phạm Hấp chậm chạp không đến Ngô cung, xa gần đồn đoán Ngô quốc bị Chu vương triều trở mặt, cái này khiến Hề Lễ tâm phiền ý loạn. Nghe được môn khách được thư từ môn khách, Hề Lễ đoạt lấy: "Phi Khanh viết thư cho ta? Sao không sớm lấy ra?"

Hắn nhíu mày, mở ra thẻ tre, đọc nhanh như gió, đảo qua nét chữ rõ ràng, tao nhã. Xác nhận là Phạm Hấp viết, rồi lại nhìn nội dung, dường như có thể tưởng tượng ra giọng nói ôn hòa bất đắc dĩ của Phạm Hấp. Trong thư Phạm Hấp ngượng ngùng thừa nhận, những thần tử cản không cho hắn vào Ngô cung sớm bởi vì mấy vị tướng quân cùng đại thần bất mãn với thái độ của Ngô cung. Phạm Hấp nguyện hòa giải giải, hi vọng Ngô quốc tỏ chút thành ý để hắn thuyết phục những thần tử kia.

Phạm Hấp đưa ra yêu cầu để Ngô Vương tự mình đi ra ngoài mười dặm nghênh đón Phạm Hấp vào cung.

Hề Lễ ánh mắt ngưng lại: Để Ngô Vương đích thân nghênh đón?

Phạm Hấp khẩu khí thật lớn! Chỉ bằng một Thất công tử như hắn, thế mà để Ngô Vương tự mình ra nghênh đón? Chu vương triều cố kỵ mặt mũi, vậy mặt mũi Ngô quốc phải để ở đâu?

Người sau lưng: "Công tử, Thất công tử nói như thế nào?"

Hề Lễ đem thẻ tre ném về phía sau lưng, trong chốc lát, thanh âm sau lưng liên tiếp: "Tuyệt không có khả năng này!"

"Nhưng Chủ Quân nếu như không đi, có phải là Thất công tử liền không có ý định vào Ngô cung? Vậy Ngô quốc không phải mang tội bất kính sao?"

"Chu vương triều sớm đã không bằng xưa, một thế tử tuần hành mà ngạo mạn như vậy! Công tử tuyệt đối không thể đồng ý!"

Hề Lễ đẩy cửa thư xá ra, cất bước tiến vào, nhàn nhạt nói: "Hồi âm với hắn, nói tuyệt đối không thể. Nói nước ta quốc sự bận rộn..."

Hắn nói nửa chừng, người sau lưng còn đang vểnh tai lắng nghe, thấy Hề Lễ bỗng nhiên dừng lại. Đám người thuận theo ánh mắt công tử nhìn, kinh ngạc nhìn thấy hai vị thị nữ đang ngồi quỳ trước kệ sách. Hề Lễ ánh mắt trầm mặc, Khương Nữ thấy liền hốt hoảng hành lễ, mà Ngọc Tiêm A không nhanh không chậm đặt cuốn sách trong tay xuống, thuận theo sau.

Ngữ khí hắn lạnh lùng: "Ai bảo ngươi tới?"

Khương Nữ bất an: "Là ta..."

Hề Lễ lạnh giọng cắt ngang: "Ta hỏi nàng!" Hắn chằm chằm Ngọc Tiêm A, trong mắt giận dữ: "Ngươi thật to gan!"

Khương Nữ bối rối lại mê mang, không hiểu lửa giận của thế tử từ đâu mà đến. Mà Ngọc Tiêm A thần sắc không thay đổi, nàng bắt gặp ánh mắt kinh diễm của chư vị môn khách, liền nói cũng không phải là cố ý, nàng hướng sắc mặt tái xanh của Hề Lễ giải thích rõ ràng. Hề Lễ nghe nói đó là yêu cầu của một tỳ nữ thân cận, sắc mặt không được tự nhiên cứng lại. Hắn nói: "Ngươi biết cái gì mà thu thập thư xá. Khương Nữ, mang cho ta một bản..."

Hắn nói tên sách, Khương Nữ mờ mịt ngẩng đầu. Ngọc Tiêm A nhẹ nhàng thở dài, quay người đem sách đưa cho hắn. Những chiếc móng tay thon dài, nhỏ nhắn như hoa xuân nằm trên mặt nước.

Hề Lễ: "..."

Hắn không tiếp, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú như trăng sáng của Ngọc Tiêm A, nhếch môi một cách xấu xa: "Tập sách này có năm cuốn. Ta muốn không phải cuốn thứ nhất mà là cuốn thứ ba."

Ngọc Tiêm A hai tay vươn phía trước cầm cuốn sách, giương mắt, khẽ liếc nhìn hắn, mỉm cười: "Nô tỳ cầm chính là cuốn thứ ba. Bởi vì lúc cùng Khương Nữ thu thập thư xá, liền biết công tử đã xem tập sách này. Nô tỳ tính chậm chạp, sợ làm lỡ việc của công tử nên đặc biệt đánh dấu."

Hề Lễ: "..."

Dưới ánh mắt nữ lang thuần khiết, xinh đẹp, Hề Lễ tâm tình phức tạp tiếp nhận cuốn sách. Hắn nhìn Ngọc Tiêm A, lại nhìn Khương Nữ, lại quay đầu, nhìn ánh mắt kinh diễm của đám môn khách... Hề Lễ giương tay áo ném thẻ tre trong tay về phía một môn khách đang nhìn đến ngây dại: "Nhìn cái gì? Còn không hồi âm với Phạm Hấp!"

Hề Lễ đem nộ khí chuyển đến môn khách cùng Phạm Hấp: "Nói cho hắn biết, Ngô Vương không có khả năng ra ngoài mười dặm nghênh đón hắn! Muốn nghênh cũng là cô đi!"

Phạm Hấp?

Ngọc Tiêm A trong mắt lóe lên, như có điều suy nghĩ.

...

Mà cách xa mười dặm, hàn tinh lấp lánh giữa trời. Phạm Hấp khép lại thẻ tre, tính toán thời gian, hắn cười, phân phó Tuyền An: "Nói cho Tăng tiên sinh chuẩn bị vào bên trong Mai Lí, Hề Lễ điện hạ sẽ đến nghênh chúng ta vào cung."