Chương 6

Đoàn người của Phạm Hấp dừng chân tại Ngô quốc gần hai tháng, vừa để tuần sát vấn đề tại huyện nhỏ vừa là đi thăm dò lũ lụt. Chỉ là không đi Ngô đô Mai Lí. Ngô vương nhận thấy được thái độ của Thất công tử, gửi liên tục mấy phong thư với ngôn từ thành khẩn, thế tử Ngô vương muốn tự mình nghênh đón... Phạm Hấp mềm lòng, Tăng tiên sinh cả đám lại nói cần phải lạnh lùng hơn với Ngô quốc, Ngô quốc mới có thể sửa đổi t hái độ của họ.

Trong đêm, các trung sĩ đã rời đi nhưng Tăng tiên sinh vẫn chưa đi. Gã tùy tùng Tuyền An dặn dò thị nữ châm trà mấy lần, cách bức màn, bĩu môi… lão đầu tử cũng thật lắm lời.

Những việc này, chẳng lẽ công tử không biết a?

Bất quá là cho những lão già này mặt mũi mà thôi. Lại tưởng mình giỏi giang, đòi dạy công tử hắn làm thế nào trở thành vương tử.

Ngăn cách bên ngoài bởi một lớp mành trúc, bên trong, Tăng tiên sinh kích động: "Chu vương triều phân đất phong hầu lâu nay, các quốc gia chư hầu thế lực dần dần tăng cường, những năm gần đây có vài nước chư hầu dường như đã vượt qua vương triều về binh lực và quốc lực, đối Chu quốc có ý đồ bất kính. Ngô quốc chính là một trong số đó, năm ngoái lúc tế tự, Ngô Vương lại chỉ phái thế tử đến Lạc Ấp, không đem bệ hạ để ở trong mắt... Thái tử điện hạ để công tử tuần hành thiên hạ, cũng là thăm dò ý tứ của các nước chư hầu. Dù là công tử cùng Ngô thế tử giao tình tốt, cũng không thể vì tình riêng mà bỏ qua việc công."

Phạm Hấp nói đã biết, hắn đứng dậy thở dài hành đại lễ: "Đa tạ tiên sinh dạy ta. Là ta tuổi nhỏ, chưa thể lĩnh hội tầng ý tứ này của điện hạ."

Tăng tiên sinh liên tục nói không dám. Hắn là người thái tử điện hạ giới thiệu cho Thất công tử , bây giờ là môn hạ phụ tá Phạm Hấp. Hắn toàn tâm toàn ý phụ tá Công tử Hấp tuổi nhỏ lại nhân từ bày mưu tính kế, dù nhiệt tình nhưng mỗi lần Phạm Hấp đối với lão khiêm nhường nhã nhặn lại khiến lão cảm thấy xấu hổ.

Tăng tiên sinh: "Ai, lão phu liền chưa bao giờ thấy một vương tử nào khiêm tốn như công tử. Nếu bị công tử khác khi dễ, vậy phải làm như thế nào cho phải."

Phạm Hấp cười yếu ớt: "Đành nhờ tiên sinh giúp ta."

Tăng tiên sinh trong lòng rất an ủi, vuốt râu tán thưởng vị này công tử ôn nhuận, thanh nhã như trăng sáng này. Thật sự là nhân từ, bao dung... Khi gã sai vặt Tuyền An lại một lần nữa tiến đến đổi trà, Tăng tiên sinh cũng cảm thấy ngại ngùng. Sắc trời đã tối, Tăng tiên sinh đứng dậy cáo lui, Phạm Hấp lại cung kính tiễn hắn tới cửa sân.

Phạm Hấp đứng tại cửa sân nửa ngày, trên mặt nở nụ cười ôn nhu nhã nhặn, đợi đèn l*иg không còn soi được bóng lưng đã đi xa của Tăng tiên sinh, hắn ung dung trở về phòng xá. Vén trường bào lên, Phạm Hấp ngồi tại vị trí mới vừa rồi. Bọn thị nữ tiến đến thu dọn đồ uống trà vốn cho là công tử vẫn muốn cân nhắc chính sự mà Tăng tiên sinh vừa nói, nhưng không phải vậy. Vị công tử ôn nhuận như ngọc chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một chuỗi khuyên tai san hô, xòe lòng bàn tay mắt cúi xuống dò xét …

Sau khi ứng phó với chuyện chính sự xong, đây là lúc hắn suy nghĩ chuyện nhi nữ tình trường.

Nhưng Phạm Hấp chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ qua chuyện nhi nữ tình trường như vậy.

Thật kỳ quái.

Bọn thị nữ lui xuống, đóng cửa lại, Tuyền An đi vào phủ thêm cho công tử một tầng áo lông. Hắn nhìn ánh mắt Phạm Hấp một mực nhìn chằm chằm khuyên tai, chợt cảm thấy khổ sở cho công tử.

Phạm Hấp thở dài, đôi mắt toát lên vẻ lo lắng.

Tuyền An quan sát thần sắc Phạm Hấp, đau lòng nói: "Công tử chẳng lẽ đang suy nghĩ đến vị Ngọc nữ kia?"

Phạm Hấp lông mày nhẹ nhàng nhướn lên.

Hắn ôn ôn hòa hòa giương mắt, nhìn về phía gã sai vặt: "Hả?"

Tuyền An coi đó như sự đồng ý của công tử. Hắn lập tức thấy bất bình thay công tử, Phạm Hấp tính tình dịu dàng ôn nhu, có đôi khi hắn cũng không nhịn được than thở thay công tử như những tiên sinh quân sĩ kia: "Công tử, người thật ngốc! người lại vẫn khăng khăng đem khuyên tai của người thị nữ kia mang về. Người không hiểu, Ngọc Nữ kia chính là cố ý sao?"

Phạm Hấp ấm giọng: "Cố ý cái gì?"

Tuyền An cho là công tử nhà hắn thật sự không hiểu, liền càng thêm đau lòng thay hắn : "Nàng bỏ người, có thể lại sợ người quên nàng, mới cố ý đem khuyên tai đưa cho thị nữ kia. Bởi vì nàng biết thị nữ kia ngày ngày hầu hạ người, người nhất định sẽ nhìn thấy nàng ta. Nhìn thấy khuyên tai, người liền sẽ nhớ tới Ngọc nữ. Nữ tử này, công tử không thể không phòng."

Phạm Hấp nhướng mày.

Tuyền An những điều mà lòng hắn đều biết rõ... Nhưng Phạm Hấp chưa từng đem suy nghĩ chân thật của mình biểu lộ ra. Hắn nhẹ nhàng thở dài, lấy tay áo dài che mặt. Lộ ra đường quai hàm cương nghị nhẵn nhụi, nhìn thế nào cũng lộ ra một cỗ thống khổ: "Chớ có nói bậy. Nàng yếu đuối như vậy."

Tuyền An: "Công tử a, người bị hồ ly tinh dụ dỗ!"

Phạm Hấp không nói.

Tuyền An nói: "Công tử, ta biết chuyện hôn sự của người không thuận, thần cũng không thích như vậy..." Phạm Hấp buông tay áo xuống, ôn hòa liếc mắt một cái, Tuyền An ho khan một tiếng rồi lướt qua đoạn này: "Nhưng người không thể cam chịu nha. Mặc dù bệ hạ đối đãi với người không tốt, phu nhân cũng bị tống giam... Nhưng là thái tử điện hạ một mực coi trọng người, thanh danh của ngươi lại tốt như vậy. Lạc Ấp đầy dẫy nữ lang si mê công tử! Vị Ngọc Nữ kia, nàng chỉ là nữ tử xuất thân ti tiện, hạ đẳng! Công tử không cần ngày ngày suy xét lại, chỉ là phóng túng chính mình một hai lần, tùy ý vui đùa một chút thôi."

Phạm Hấp nghĩ thầm ta đối với nàng không quá để tâm. Để ý rõ ràng là ngươi.

Nhưng hắn mỉm cười, thuận theo Tuyền An nói: "Chính ngươi là cổ vũ ta cùng nàng kết tình duyên, bây giờ liền bỏ nàng, không muốn tìm phiền toái cho mình sao?"

Tuyền An: "..."

Ys tứ ccuar hắn chính là vậy, nhưng là công tử nói lại là lạ làm sao... Tuyền An vẫn chưa trả lời, liền nghe Phạm Hấp quyết định: "Tốt, nghe ngươi vậy."

Tuyền An: "..."

Hắn nhìn về phía con mắt đen nhánh của công tử, bỗng nhiên cảm thấy một trận rùng mình, cảm thấy mình rơi vào cái bẫy của công tử. Làm sao lại thành nghe hắn ... Tựa như là hắn giúp Phạm Hấp đưa ra quyết định. Tựa như là hắn bức Phạm Hấp làm như vậy.

Tuyền An ai oán, lấy đầu đập đất: "Công tử, ngươi lại lừa ta —— "

Hắn thế mà lại đồng tình với công tử! Hắn có tài đức gì, hắn dựa vào cái gì đồng tình với công tử!

Bên trong Ngô cung, tuyển nữ đã sớm kết thúc dưới sự chủ trì của vương hậu.

"Song nữ phong làm Song lương nhân, sẽ ở tại trường cơ cung; Khương Nữ đi hầu hạ Ngô thế tử, hai ngày đầu thân thể khó chịu, không cần hầu hạ, có thể tĩnh dưỡng hai ngày; còn Ngọc Nữ, tới phòng dệt vải đi."

Kết quả này đã được định đoạt sau khi Vương hậu nói chuyện với Hề Lễ điện. Lời vương hậu vừa nói khiến ba nữ tử kinh ngạc vô cùng, giống như không tin nổi kết quả này. Ngay sau đó, Tiểu Song sững sờ liền biến thành kinh hỉ, liên tục hành đại lễ khấu tạ vương hậu; Khương Nữ không biết nên vui hay nên buồn, hầu hạ Ngô Vương thế tử, dù cùng ý định làm hậu phi ban đầu của nàng khác rất xa, nhưng Ngô thế tử thanh niên tài tuấn, đây cũng không phải là việc gì khổ sở; chỉ là đáng tiếc Ngọc Nữ, như thế nào bị phái đi phòng dệt...

Dệt thất kham khổ, là nơi may y phục cho các vương công quý tộc. Ngọc Tiêm A hoa dung nguyệt mạo, dù là bởi vì bệnh tổn hại mấy phần tư sắc, cũng không đến nỗi bị phái đi phòng dệt chứ. Cũng thật là làm khổ mỹ nhân quá...

Ngô vương hậu thấy Khương Nữ cùng Ngọc Nữ đều mắt cúi xuống như có điều suy nghĩ, khóe môi liền chứa một tia cười lạnh: "Hai người các ngươi bất mãn?"

Khương Nữ cùng Ngọc Nữ lúc này mới nói tạ ơn.

Ba nữ tử rời khỏi điện, Ngọc Tiêm A giương mắt liếc nhìn Hề Lễ một cái. Hề Lễ vẫn đứng tại bên cạnh mẫu hẫu, thần sắc lãnh đạm. Lúc Ngọc Tiêm A hướng hắn trông lại, hắn cũng nhìn về phía nàng. Ngọc Tiêm A sững sờ, trong mắt thiếu niên bắt được mấy phần trêu tức, đắc ý, vẻ đùa cợt.

Ngọc Tiêm A ngơ ngẩn: Chẳng lẽ như nàng suy nghĩ, vị điện hạ quả nhiên tác động tới vị trí của nàng sao?

Nàng lập tức có chút dở khóc dở cười.

Nàng để cho mình phong hàn, làm ra bộ dạng bệnh tật là không muốn vào hậu cung Ngô vương, không muốn cho làm mỹ nhân cho lão đầu tử; nửa đường nàng gặp được Hề Lễ thế tử, bởi vì cảm thấy kế hoạchgiả bệnh không quá thỏa đáng, liền nhìn hắn vài lần. Nàng hiểu sắc đẹp của mình, tin tưởng hắn sẽ không thờ ơ. Ngọc Tiêm A nghĩ là dù là không được ban cho vị điện hạ này thì làm thị nữ trong cung hắn cũng là đường ra...

Ai biết cuối cùng làm thị nữ trong cung hắn lại là Khương Nữ.

Cái này là vì sao?

Ngọc Tiêm A nhíu mày không hiểu, không biết chỗ nào sai. Bất quá không cần đi hậu cung Ngô vương, kết quả này với nàng đã có thể hài lòng rồi.

Chỉ là vị Ngô thế tử này, hắn lại để cho nàng đi phòng dệt lao động kham khổ...

Ngọc Tiêm A mi dày che mắt, thân thể nhẹ nhàng khẽ lay động, mặt trắng đến sáng long lanh, làm cho người ta thương hại. Hề Lễ nhìn nàng một lát, trong lòng chợt thấy khó chịu. Hắn mở miệng: "Ngọc Nữ bị bệnh, có thể lưu tại cung cùng Khương Nữ dưỡng bệnh một thời gian."

Ngọc Tiêm A đôi mắt đẹp lay động, đưa tình nhìn về phía hắn. Hề Lễ đứng tại bên cạnh chỗ vương hậu ngồi, thân hình cao lớn nguy nga, như núi như tùng. Hắn lãnh đạm, đuôi mắt nhẹ câu, không chớp mắt chằm chằm Ngọc Tiêm A.

Ngọc Tiêm A hạ thấp người cười một tiếng, ôn nhu: "Đa tạ công tử thương cảm. Nhưng không cần, thϊếp đi dệt thất dưỡng bệnh cũng giống như nhau."

Hắn xem thường nàng, cho rằng nàng là nữ tử tham vinh hoa. Quả thật nàng đúng là như vậy, nhưng nàng cũng có phương thức riêng của mình… Muốn lọt vào mắt hắn, há phải chuyện một sớm một chiều.

Ngọc Tiêm A không kiêu ngạo không tự ti lui xuống, Khương Nữ thấp thỏm đứng ở ngoài điện chờ Hề Lễ, Tiểu Song vừa mới thành Song lương nhân vui vẻ bị thường cơ dẫn đi... Trong cung điện không còn mỹ nhân ở đây, bóng lưng Ngọc Tiêm A biến mất tại cửa đại điện, Hề Lễ sắc mặt bỗng dưng trầm xuống.

Buồn bực nàng không biết tốt xấu.

Ngô vương hậu quan sát sắc mặt nhi tử, hiểu rõ lại kỳ quái: "Ngươi thích Ngọc nữ? Vì sao để nàng đi phòng dệt chịu khổ?"

Hề Lễ ổn định tinh thần, lúc giương mắt, thần sắc đã khôi phục vẻ lãnh đạm. Hắn nhàn nhạt hướng vương hậu chắp tay: "Mẫu hậu lo ngại, nhi thần để nàng đi dệt phòng, bất quá là bởi nữ nhân này tâm cơ nặng, lại quá đẹp, sợ phụ vương vì đó bị mê hoặc. Nhi thần là lo nghĩ cho mẫu hậu."

Ngô vương hậu sắc mặt biến hóa, im lặng. Ngô cung đã từng có một vị giai nhân tư sắc có thể so với vị Ngọc Tiêm A này, khiến Ngô vương hậu chịu nhiều đau khổ. Vì vị giai nhân kia, Ngô Vương xém chút phế đi chính mình. Nếu không phải vị giai nhân kia bạc mệnh, chết sớm, hôm nay không biết sẽ phát sinh chuyện gì... Khi nhìn thấy Ngọc Tiêm A, Ngô vương hậu trong lòng cũng có mấy phần cảnh giác.

Ngô vương hậu lại hỏi Khương Nữ: "Vậy là ngươi thích vị Khương Nữ kia? Nhưng vì sao chỉ làm cho nàng làm thị nữ?"

Hề Lễ trầm mặc, đối diện với ánh mắt dò xét của mẫu thân, hắn nói thật: "Nghe đồn nàng là nữ nhân của Phạm Hấp. Ta nghĩ... Phạm Hấp sẽ đến tuần, lại từ chối không vào Ngô cung, hẳn là đối với chúng ta sinh ra bất mãn. Ta đem Khương Nữ cầm trong tay, đến lúc đó hắn vào Ngô cung, tất có lo lắng."

Hề Lễ âm thanh nhàn nhạt: "Nếu là Khương Nữ không chịu thua kém, mang thai con Thất công tử. Con người Phạm Hấp tính tình ôn nhuận hiền lành, lại dễ mềm lòng. Vì giành lại nữ nhân cùng con của mình, Phạm Hấp chắc chắn sẽ đáp ứng điều gì đi."

Ngô vương hậu gật đầu: "Vẫn là ngươi suy ngh chu đáo. Phụ vương ngươi hoa mắt ù tai, không để ý tới quốc sự. Bây giờ tiền đồ Ngô quốc ta khiến ngươi phati mệt mỏi lo âu ."

Trong mắt Hề Lễ tràn đầy nhuệ khí: "Ta tự sẽ để Ngô quốc trong tay ta đi một con đường mới."