Căn Phòng Nhung Nhớ

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Thu Trần Một cuộc gặp gỡ tình cờ đưa hai con người xa lại đến với nhau. Một ngôi làng nhỏ bên bở biển, một người dàn ông kì lạ, và một khởi đầu cho mối tình chung thủy của cô gái Như một đi …
Xem Thêm

Chương 24: Rơi xuống vực sâu
Thái Mãn Tâm - Quá khử tiếp diễn

Dù anh trao cho em kim cương hay sắt gỉ, em cùng đã trả giá cho điều đó lâu rồi.

“Mình chưa kể cho cậu nghe toàn bộ sự việc xảy ra ở Đồng Cảng”. Thái Mãn Tâm khẽ gạt tàn thuốc: “Bởi vì mình cảm thấy tất cả rất hoang đường”.

“Dáng vẻ của cậu bây giờ quả thật rất hoang đường”. Hà Lạc giật điếu thuốc trên tay cô dụi đi: “Mình không quen Thái Mãn Tâm như thế này. Cô bạn thân cấp ba cùa mình đã từng nói với mình, nhớ một người thì nói ra, nêu buồn thì hãy khóc, như vậy khó lắm sao?”.

“Không phải mình không nói...”. Thái Mãn Tâm gượng cười: “Chỉ là anh ấy không muốn nghe”.

“Còn nhớ trước đây, lúc mình nói cậu và Chương Viễn không? Nói rất hùng hồn. Mình tưởng rằng những tâm tư và chiêu trò mà nam nữ dùng để thăm dò nhau trong chuyện tình cảm mình đều nhìn thấy rất rõ, mình có thể rất phóng khoáng. Nhưng thực tế, mình không hề có bất kỳ điểm khác biệt nào với các cô gái khác”.

Cô bắt đầu kể tất cả những chuyện đã xảy ra ở Đông Cảng trong mùa hè này.

“Nếu có thế làm lại, có lẽ mình sẽ take it slow, sẽ không nóng vội như thế”. Cô kết luận một câu: “Nhưng...”.

Hà Lạc cười: “Nhưng lúc yêu, không thể giấu được niềm vui và khao khát của mình”.

“Mình cũng đã từng hỏi bản thân, là mình tạo quá nhiều áp lực cho anh ấy ư? Thực ra ngay từ lúc đầu khi mình nói với anh ấy mình muốn thay đổi hành trình, mình nên ý thức được sự sợ hãi và xa cách của anh ấy. Mặc dù mình không nói nhưng biểu hiện ngay từ đầu của mình là hy vọng tất cả có thể xác định, hy vọng có một lời hứa. Bởi vì quả thực anh ấy là một người khiến người ta cảm thấy bất an”.

“Cậu không làm sai”. Hà Lạc vỗ vai cô: “Thích một người không có gì là sai, chỉ là người ấy không xứng. Cậu đã nói với mình phải nhìn về phía trước, phải đi về phía trước”.

“Mình biết không xứng. Thậm chí anh ấy có thể nghe điện thoại của mình, sau đó không nói một lời nào. Nếu so sánh thì Oliver tốt hơn anh ấy rất nhiều”. Thái Mãn Tâm bẻ ngón tay: “Anh ấy có công việc ổn định, theo đuổi sự nghiệp, lãng mạn, theo đuổi cuộc sống tươi đẹp, dễ nói chuyện, tôn trọng mình, yêu thương mình...”.

“Lúc ở bên anh ấy, mình cũng rất vui. Anh ấy có thế chọc cho mình cười. Nhưng, chỗ này...”. Cô chỉ vào ngực mình: “Chỗ này nói với mình, mình sai rồi, mình thật sự thật sự sai rồi”.

Hà Lạc khẽ thở dài, vòng tay qua vai cô bạn thân. Thái Mãn Tâm và cô ấy ôm nhau, òa khóc, toàn thân căng lên, không ngừng run rẩy.

Ngày hôm sau là Black Friday[1], các cửa hàng thay nhau giảm giá để kí©h thí©ɧ người mua. Thái Mãn Tâm cùng người nhà Hà Lạc đi mua sắm, vẫn cười nói giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Hôm sau cô quay về Washington. Lúc chia tay Hà Lạc lưu luyến không rời, không ngừng căn dặn: “Sau khi quay về không được hút thuốc nữa, cũng đừng đến quán bar uống rượu, cậu biết những thứ đó đều không tốt mà”.

(1) Ngày thứ sáu ngay sau lễ Tạ ơn.

“Được rồi được rồi, mình nhớ rồi, cô Hà ạ”. Thái Mãn Tâm mỉm cười ôm Hà Lạc: “Mình hứa với cậu, mình sẽ sống tốt, cậu yên tâm đi".

Cô làm xong thủ tục lên máy bay, ngồi trong phòng chờ, nhớ lại những lời dặn dò ân cần của cô bạn thân, trong lòng cảm thây ấm áp. Tuy nhiên, mỉm cười thật sự có nghĩa là khuây khỏa sao?

Trên màn hình ti vi bên cạnh cửa lên máy bay đang phát quảng cáo du lịch Florida[2], Key West[3] ở phía nam đại lục Bắc Mỹ, mấy hòn đảo nhỏ nhấp nhô trên mặt biển giống như những viên ngọc, nối liền với lục địa qua cây cầu lớn bắc qua biển. Xe ô tô đi lại phía trên, hai bên là đại dương xanh biếc sóng vỗ dập dềnh.

(2) Florida là một tiểu bang thuộc miền Đông Nam Hoa Kỳ.

(3) Key West là một thành phố thuộc quận Monroe, Florida, Hoa Kỳ.

Một ngày trước đó, cô tưởng rằng tâm sự rồi, khóc rồi là có thể lựa chọn từ bỏ quá khứ. Nhưng lúc này đây, nhìn thấy những cảnh tượng như đã từng quen, vẫn không kìm được nước mắt.

Washington lúc chớm đông, nhiệt độ hạ thấp nhưng bầu trời trong vắt lạ thường. Thái Mãn Tâm tan ca, đi tàu điện ngầm đến Đài tưởng niệm Washington[4]. Màn đêm buông xuống, chỉ có ánh tà dương thấp thoáng cuối chân trời, nhuốm màu tím đậm, đỏ lừ, thấm vào màn trời xanh đen. Những đám mây trôi lơ lửng, bầu trời cao và xa đến nỗi gần như vượt khỏi tầm mắt của con người. Một khi nhìn vào sẽ bị mê đắm, quên cả sự tồn tại của mình.

[4] Tượng đài Washington (Washington Monument) là một đài kỷ niệm tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ, George Washington ở thủ đô Washington, Hoa Kỳ.

Thái Mãn Tâm ngửa đầu, không biết đã nhìn bao lâu, mũi đỏ ửng vì lạnh. Những ngón tay cầm điện thoại bắt đầu đông cứng.

Cô nhớ lại cảnh tượng cùng Giang Hải ngắm hoàng hôn bên bờ biển ấm áp. Những cảnh tượng ấy dần dần phai nhạt trong tâm trí, đông cứng, vỡ vụn. Đã nói sẽ không liên lạc nữa nhưng cô vẫn gọi điện thoại mấy lần theo thói quen. Lần nào cũng nghe thấy tiếng tút tút, không ai nhấc máy.

Thái Mãn Tâm quyết định tạm biệt cái tôi bị ma đưa lối quỷ dẫn dường. Điện thoại yếu sóng ngoài phòng nhiệt độ thấp. Ngón tay lạnh cóng của cô cũng không linh hoạt, từ từ kéo danh bạ xuống dưới, tìm thấy tên Giang Hải.

Có chút chần chừ trong thoáng chốc, cô nhẹ nhàng lướt qua hai chữ trên màn hình, giống như vuốt ve khuôn mặt của anh lần cuối cùng, sau đó bĩu môi, khẽ cười không biết là tự chế nhạo hay thương xót mình.

Nếu vẫn cần phải dùng một vài việc mang tính tượng trưng để tạm biệt mối tình này, chỉ có thể chứng tỏ mình vẫn không thể hoàn toàn dứt ra được. Nhưng Thái Mãn Tâm lúc này cần một vài biểu tượng bên ngoài để chứng minh: Tôi cũng có thể từ bỏ quá khứ, làm lại từ đầu.

Cô mang theo MP3 bên mình. So với số điện thoại của Giang Hải, bản nhạc Hành trình trở về quê hương anh tự sáng tác càng khiến Thái Mãn Tâm khó mà dứt ra được. Mỗi lần nghe thấy đều khiến cô cảm thấy như được tắm mình trong gió mát bên bờ biển.

Nhưng mỗi lần cô thả hồn mình trong làn gió ấy thì đều bộc lộ tình cảm yếu mềm, theo sau đó là nỗi đau của hiện thực tàn khốc.

Tình cảm cứ dập dềnh bất định như thế khiến cô cảm thấy mệt mỏi, bất lực, cho dù không nỡ nhưng dường như cũng không cần thiết phải tồn tại.

Ấn nút xóa, cô nhìn lựa chọn “Ok”, nhắm mắt, thầm tạm biệt quá khứ.

Vì Oliver, cô không còn đến mấy quán bar ở vùng trung tâm mà mình thường đi như Blue Moon, thậm chí cũng không đến Adams Morgan. Càng vì cô nhớ lời căn dặn của Hà Lạc, khoảng thời gian này cô không động đến rượu, thuốc lá. Nhưng ngày hôm nay, cô cần cái cảm giác nóng rát sau hơi lạnh khi rượu chảy qua cổ họng, cần một chút ngà ngà say, bước chân lảo đảo để mình có thể không nhớ đến cái gì nữa.

Cô đến vùng Georgetown, chọn quán bar náo nhiệt nhất ờ bờ sông Potomac[5], hỏi người pha chế có thể pha một cốc tequila sunset được không. Anh ta lắc đầu, nói chỉ có tequila sunrise. Chẳng sao cả, cốc whisky vàng vàng đỏ đỏ, giống như áng mây trước khi mặt trời mọc và sau khi mặt trời lặn khi nhớ đến anh.

[5] Sông Potomac chảy vào vịnh Chesapeake, một vịnh nằm ở bờ biển Đại Tây Dương của Hoa Kỳ.

Đúng hôm ấy có người tổ chức sinh nhật, ruy băng trang trí khắp phòng, chốc chốc lại có người huýt sáo, bật những bản nhạc hot nhất. Thái Mãn Tâm vẫn ngồi ở quầy bar, lắc lư thân mình theo tiếng nhạc. Người pha chế mỉm cười với cô, “Cô có thể tham gia cùng họ, đừng xấu hổ”.

Cô nhíu mày, gật đầu mỉm cười.

“Hình như trước đây chưa từng thấy cô”. Một anh chàng tóc vàng quay người, lắc lư bên cạnh cô: “Cô có biết trẻ vị thành niên uống rượu sẽ bị bắt không, cho dù cô là người nước nào”.

“Cảm ơn, lúc vào cửa họ đã kiểm tra ID[6] của tôi rồi”.

[6] Identity Card: Chứng minh thư nhân dân.

“Họ nên kiểm tra”. Anh ta tươi cười rạng rỡ: “Biết không, trông cô giống học sinh cấp ba”.

Thái Mãn Tâm cười một tiếng: “Tôi biết, các anh không phân biệt được tuổi tác của người châu Á. Trong mắt các anh, các cơ quan trên khuôn mặt chúng tôi đều bằng phẳng”.

“Không, không phải vì lý do ấy”. Anh ta nói: “Là dáng vẻ của cô khi ngồi đó. Cô biết không, cô là cô gái trong sáng nhất mà tôi đã từng gặp ở đây”.

Bỗng nhiên Thái Mãn Tâm nhớ tới câu nói của bà Lục – “A Hải nói: Cháu là cô gái trong sáng nhất thị trấn”, cảm xúc trào dâng trong lòng.

“Nhưng cô không vui”. Anh ta nói.

“Well”. Cô hếch cằm về phía mấy cô gái Mỹ đang lớn tiếng cười đùa trên sàn nhảy: “Không phải lúc nào cũng cười như thế mới là vui”.

“Không, cô không vui, vì cô đang nhảy. Anh ta nói: “Cô nhảy rất lâu, bắt chước động tác của từng người. Không phải vì cô thật sự thích nhảy, chỉ là cô không muốn dừng lại”.

“Tôi có thể hỏi tổ tiên của anh đến từ đâu không?”. Thái Mãn Tâm mỉm cười lắc đầu: “Đông u? Anh là người Gypsies[7] biết xem bói?”.

[7] Người Di-gan, một dân tộc với dân số khoảng mười lăm triệu người, sống thành nhiều cộng đồng trên khắp thế giới.

Anh ta cũng cười: “Cô có muốn uống chút gì không? Ở đây có mấy loại whisky pha chế rất ngon, nhất định cô phải thử xem”.

Những ly rượu với hình dạng khác nhau, những chất lỏng màu sắc khác nhau. Cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy đầu óc nặng trịch, uể oải cuộn mình trong góc sofa.

“Tôi phải về rồi”. Cô loạng choạng dứng dậy: “Quá nửa đêm rồi, phép thuật đã hết. Nếu tôi không đi thì sẽ không bắt được xe, chỉ có thể nhìn bí ngô đầy đường”.

“Tôi đưa cô về nhé”. Anh ta nói: “Để tránh cô lên xe rồi quên mất mình sống ở đâu hoặc ngủ ở ghế sau”.

Thái Mãn Tâm vẫn đang từ chối nhưng anh ta đã theo cô đi ra ngoài quán bar, vẫy tay gọi một chiếc xe, cùng cô ngồi vào trong xe.

Chiếc xe gặp đèn đỏ, trong khoảnh khắc lắc lư khi chiếc xe dừng lại rồi phóng đi, Thái Mãn Tâm mới cảm thấy rượu ngấm mạnh như thế nào.

“Cô không sao chứ?”. Anh chàng tóc vàng nắm tay phải của cô, kéo nhẹ, cô liền ngả vào vai anh ta. Cô lờ mờ cảm thấy như thế là không được, vùng vẫy ngồi thẳng dậy, quay sang bên kia, gục đầu vào cửa sổ, muốn mượn hơi lạnh của cửa kính để mình tỉnh táo hơn.

Đến trước tòa nhà nơi mình ở, Thái Mãn Tâm kiên quyết đòi trả tiền xe, quay sang nói: “Tôi đến nơi rồi, cảm ơn. Ngày mai còn phải đi làm, chúng ta tạm biệt ở đây”.

“Thôi được, tạm biệt”. Anh ta mỉm cười: “Cô phải vui lên”.

Thái Mãn Tâm gật đầu: “Tôi biết rồi”.

“Thật sao? Thế thì tốt!”. Anh ta dang hai tay, khẽ ôm cô vào lòng: “Chúc cô may mắn”.

“Anh cũng vậy”. Thái Mãn Tâm vỗ lưng anh ta.

Hình như đối phương không có ý buông ra.

“Cô biết không? Cô ngồi ở đó, lặng lẽ, giống như đang phải chịu ấm ức. Là anh chàng nào khiến cô đau lòng vậy? Thật không dám tin có người lại làm tổn thương cô như vậy?”

Thái Mãn Tâm biết những lời dịu dàng lúc này chắc chắn có dụng ý. Nhưng thật sự cô cảm thấy ấm ức, sống mũi cay cay: “Tôi không sao, tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút. Nào, nói chúc ngủ ngon nhé”.

“Chúc ngủ ngon sẽ không làm cô vui”. Bờ môi của anh ta áp sát vào tai cô, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô: “Tin tôi đi, tôi có thể làm cô vui, ít nhất là tối nay”.

“Có thể anh hiểu lầm rồi. Tôi không nên để anh đưa tôi về”. Thái Mãn Tâm muốn đẩy anh ta ra: “Xin lỗi, tôi không phải loại người như anh nghĩ….”.

Cô vẫn chưa nói hết câu thì đã bị đôi môi của anh ta bịt miệng. Anh ta đỡ phía sau và hôn cô.

“Dừng lại!”. Thái Mãn Tâm quay đi, đẩy cánh tay của đối phương.

“Cô không muốn tôi dừng lại, đúng không?”. Anh ta nhẹ nhàng hôn lên tai cô rồi giật chùm chìa khóa trên tay cô.

“Anh muốn làm gì? Cưỡиɠ ɧϊếp tôi sao?”. Thái Mãn Tâm cảm thấy lưng của mình đã dán vào cửa.

“Không, không, không, vì sao cô không nghĩ đây là một đêm lãng mạn? Với tôi và với cô.” Anh ta khẽ cười: “Cô biết người cô thương nhớ đang ở đâu không? Có lẽ anh ta đang ở cùng người phụ nữ khác, vui vẻ với nhau. Lúc này anh ta không nhớ tới cô đâu.”

Đầu cô như sắp nổ tung. Những cảnh tượng đã qua cứ trào về trong ký ức. Người phụ nữ ấy ngồi sau xe máy của Giang Hải, ôm chặt lấy người anh. Cảnh tượng ấy không ngừng cứa vào tim cô. Thậm chí ngay cả ký ức về cái đêm mặn nồng cuối cùng ấy cũng trở thành ảo anh của anh với người khác.

Chàng trai tóc vàng lại hôn cô, cô đờ đẫn hé mở đôi môi. Trong hành lang ánh đèn tối mờ, cô gần như tỉnh táo nhưng toàn thân không có một chút sức lực nào. Một bàn tay cởϊ áσ của cô và kéo từ thắt lưng. Cô khẽ từ chối, chống lại một cách yếu ớt, muốn gọi tên Giang Hải nhưng âm thanh biến mất trong không khí. Đôi môi mấp máy, giống chú cá trong hồ nước trong, há miệng thở, thở trong thầm lặng.

Dường như cô quên cả gào thét, như đứng bên mép bờ vực thẳm, tiến thêm một bước sẽ là vực sâu hun hút nhưng không tìm thấy đường quay lại. Thậm chí tự làm tổn thương bản thân, cảm giác đắc chí khi trả thù: Anh có thể không bận tâm đến tôi, tôi cũng không cần giữ mình vì anh.

Trong thoáng chốc, cô biết rằng thực ra mình khao khát sa đọa.

Ý nghĩ này tan biến trong nháy mắt, Thái Mãn Tàm lập tức cảm thấy ghê tởm và sợ hãi khi đối phương chạm vào người mình. Anh ta ghì chặt hai tay của cô, bế cô lên, bước đến trước chiếc giường trong phòng ngủ. Đôi môi lướt qua tai cô, men theo cổ hôn xương đòn và ngực. Cô vùng vẫy muốn chạy đi nhưng bị đối phương kéo lại đè xuống dưới. Thái Mãn Tâm ý thức được sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ, vùng vẫy chỉ có thể khơi dậy du͙© vọиɠ của đối phương.

Cơ thể lại một lần nữa cảm thấy đau đớn, vẫn đau đớn giống như đêm đầu tiên, hoặc là đau hơn. Cảm giác đau đớn lan đến tận tim, dường như nó bị xé thành một đống mảnh vụn. Từng động tác của đối phương dường như đều có thế lấy đi một phần linh hồn của cô. Thái Mãn Tâm túm lấy ga trải giường, bặm chặt môi, quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Cô căm hận bản thân mình lúc này, cảm giác ghê tởm và sợ hãi trào tới cùng với bóng tối. Cô nắm chặt tay, không khí như đông cứng, nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc.

Thời gian trên toàn thế giới đều trôi đi, cũng không dài bằng đêm hôm ấy.

Buổi sáng tháng mười hai, trong phòng không bật điều hòa, lạnh buốt giá.

Thái Mãn Tâm bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc, hai cánh tay ôm trước ngực, tay đặt dưới nách, rùng mình vì lạnh. Cô nằm co ro, cơ thể thiếu hơi ấm như thê này chắc không ai muốn tặng một cái ôm chân thành.

Nhớ sao hơi ấm từ vòng tay của Giang Hải. Cánh tay rắn chắc của anh khẽ khép lại, cằm gục vào trán cô, những sợi râu mới mọc cọ vào làn da mịn màng của cô, cảm giác ngưa ngứa. Cô cười khanh khách, lấy ngón tay gãi nách anh. Anh kẹp tay lại, cô không rút tay ra được, cứ như thế đặt cạnh xương sườn của anh, thật ấm áp, lòng bàn tay có thế cảm nhận được mạch đập cùa anh.

Nhưng tất cả chẳng qua chỉ là hư ảo.

Cô đã phải trả giá vì sự bồng bột và cố chấp của mình.

Cô thu mình lại, chân tay dần dần ấm lên, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Thế là cô vùng đứng dậy, mò mẫm đi vào phòng tắm. Nước chảy xuống từ vòi hoa sen, thấm đẫm toàn thân. Cô dựa lưng vào bức tường, bỗng chốc cái lạnh thấm vào người cô, ngấm vào tận tim gan.

Cô trong gương với mái tóc dài ướt sũng, chiếc váy ngủ cũng ngấm nước. Cô ngồi xuống chải đầu, khuôn mặt vẫn thanh thoát, đôi môi mất đi màu đỏ, tím tái.

Hôm ấy Thái Mãn Tâm xin nghỉ, tìm trong tủ quần áo áo len và áo khoác dày nhất, rồi lấy một chiếc khăn dài quấn vài vòng qua cổ. Cô phát hiện bưu thϊếp mà Oliver đã gửi trong thùng thư ở dưới, là thị trấn nhỏ yên bình trên núi Alps, vẫn là sườn núi phủ đầy tuyết trắng, tàu hỏa đi qua đường ray ngoằn ngoèo. Anh viết trên tấm bưu thϊếp: Wish you were here.

Cô mở ra xem rồi lại nhét vào thùng thư.

Trong bến tàu điện ngầm quen thuộc ấy, cô lặng lẽ đứng cạnh người chơi nhạc, nghe anh ta hát Dust in the wind với chất giọng khàn khàn.

Em nhắm mắt, khoảnh khắc ấy tan biến trong nháy mắt; tất cả những giấc mộng xưa cũ, chẳng qua chỉ là cát bụi trong gió.

Cùng một bài hát cũ, giống như những giọt nước tan vào biển rộng mênh mông; chúng ta vỡ vụn, chẳng qua chỉ là cát bụi trong gió.

“Hi, lại gặp cô rồi”. Anh ta dừng lại, chào cô một tiếng: “Hôm nay không phải đi làm à?”.

Cô lắc đầu: “Cho mình nghỉ một ngày”.

“Thế là đúng. Đây cũng là lý do vì sao sau này tôi không đi làm nữa”. Anh ta cười: “Bây giờ cũng chỉ đủ sống nhưng tôi là ông chủ của mình. Tôi thích chơi guitar ở bến tàu điện ngầm. Đây là sân khấu của tôi”.

“Anh chơi rất hay”.

“Trước đây tôi chơi guitar cổ trong ban nhạc, tôi rất thích phong cách Tây Ban Nha”. Anh ta cầm cây guitar chơi một đoạn điệu Flamenco[8]. “Có điều về sau cục diện Đông Âu thay đổi, tôi cũng không có công việc, liền sang đây làm về phần mềm”.

[8] Flamenco là một thể loại nhạc và điệu nhảy xuất phát từ Andalusia Tây Ban Nha.

“Nhưng đó không phải là công việc anh thích, đúng không?”. Thái Mãn Tâm hỏi.

Anh ta gật đầu: “Cô cũng rất thích guitar, đúng không? Có muốn thử không?”.

Thái Mãn Tâm xua tay: “Tôi không biết chơi”.

Cô nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có thể chơi cho tôi một bài được không?”.

“Không vấn đề, cô muốn nghe bài gì?”.

“Diamonds and Rustic[9]”.

[9] Bài hát của ca sĩ Joan Baez.

“Ok”.

Thái Mãn Tâm hòa cùng tiếng đàn, cùng anh ta cất lời hát:

Em thấy anh đang đứng đó, những chiếc lá rụng bay quanh, những bông tuyết vương trên mái tóc

Hơi thở của chúng ta ngưng tụ thành khói trắng trong không khí

Anh nói anh không phải là người nhớ về quá khứ, anh rất giỏi nói những câu huyễn hoặc

Nhưng bây giờ em cần những lời huyễn hoặc, bởi tất cả những gì đã qua quá sáng rõ

Đúng vậy, em vẫn yêu anh sâu sắc

Dù anh trao cho em kim cương hay sắt gỉ, em cũng đã trả giá cho điều đó lâu rồi

Lần thứ hai trong tháng cô bay đến California. Mặc dù sắp đến kỳ nghỉ Giáng sinh nhưng Hà Lạc không thể dừng việc làm bài thực nghiệm, thế nên bảo cậu em họ Hà Thiên Vĩ lái xe đến sân bay đón cô.

Hôm ấy là thứ năm, chiều tối đường phố khá đông đúc. Lúc Hà Thiên Vĩ đến thì máy bay đã hạ cánh được nửa giờ. Anh ta đến trước cửa lớn đã hẹn với Thái Mãn Tâm, ngó nghiêng xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của cô. Ở đây không cho phép đỗ xe lâu, phía sau đã có xe chờ. Anh ta hơi sốt ruột rút điện thoại ra, vừa đổ được hai hồi chuông thì nhìn thấy hình bỏng nhỏ bé ngồi khoanh chân cạnh tường vẫy tay.

Suýt chút nữa thì Hà Thiên Vĩ không nhận ra Thái Mãn Tâm. Cô mặc quần bò tối màu, một chiếc áo phông màu be mỏng có mũ, dáng người gầy yếu, dựa vào bức tường kính, giống như một đứa trẻ. Khuôn mặt rất sáng sủa, không trang điểm đậm giống như lần trước, trông cô trong sáng nhưng có chút tiều tụy.

Hà Thiên Vĩ đỡ hành lý của cô: “Chỉ mang chiếc túi nhỏ thế này thôi sao? Không có quần áo dày, cô không lạnh sao?”.

Cô khẽ cười: “Tôi không ngờ nhiệt độ ở California cũng thấp như thế”.

“Thời tiết rất khó nói, mấy ngày hôm nay quả thật nhiệt độ xuống thấp”. Hà Thiên Vĩ mở cửa xe: “Nhưng bình thường chắc chắn cùng không ấm áp như cô tưởng tượng, chỉ có những hòn đảo nhiệt đới như Hawaii mới thế”.

Thái Mãn Tâm nhìn thấy Hà Lạc, chạy lên ôm chầm lấy cô ấy, nghẹn ngào tới mức không nói nên lời.

Mấy ngày sau đó, Hà Lạc nhờ các bạn trong phòng thực nghiệm làm hộ một vài việc, kiên quyết dừng lại một phần thực nghiệm, đưa Thái Mãn Tâm đi chơi xung quanh. Hà Thiên Vĩ đưa họ đến cầu Cổng Vàng, hơi sương mù mịt trên mặt biển.

“Có rất nhiều người đến đây tự sát”. Anh ta chỉ tay xuống mặt biển và nói: “Nghe nói có người đến đây vốn để ngắm cảnh, nhưng nhìn rồi nhảy xuống, chứ đừng nói những người tâm lý yếu đuối, chán đời”.

“Nói lung tung”. Hà Lạc lườm anh ta.

“Đây là sự thật!”. Hà Thiên Vĩ chỉ lên trời thề thốt: “Từ năm 1937 đến nay, ở đây đã xảy ra hơn một nghìn vụ tự sát. Ở đây cao như thế này, nhảy xuống nếu không va vào đá ngầm tan xương nát thịt thì cũng bị sóng đánh cho hôn mê. Một số người gặp nạn phải vài ngày sau mới được tìm thấy trên mặt biển rất xa”.

“Cậu càng nói càng hăng đấy”. Hà Lạc cốc vào đầu cậu em họ.

“Không sao”. Thái Mãn Tâm buồn rầu mỉm cười: “Lúc chúng mình cùng đến đảo Lệ, anh ấy đã nói những người từ lục địa đến một nơi không có đường nào để đi, chỉ có biển rộng mênh mông như thế này rất dễ bi quan chán đời. Lúc ấy mình rất đắc chí, mình đã nói, sao có thể thế được, bên ấy biển trời rộng lớn hơn mà! Anh ấy nói, trời đất mênh mông nhưng không có nhiều chỗ để đi”.

“Vốn dĩ đã có biển trời rộng lớn”. Hà Lạc nói: “Chỉ cần cậu tiến về phía trước thì tốt hơn là đứng im tại chỗ. Nhất định không được vì một phút không vui mà khiến mình suy sụp”.

“Yên tâm, mình chưa bao giờ có ý nghĩ tự sát”. Thái Mãn Tâm bám vào lan can, vươn người ra phía biển: “Chỉ là mình đã phải trả giá vì sự tùy tiện của mình”.

“Mình định bay thẳng từ đây về nước, sau Tết ở lại vài ngày rồi quay lại”. Cô gượng cười: “Rất muốn về thăm nhà, làm một đứa trẻ trước mặt bố mẹ”.

Hà Lạc gật đầu: “Để mẹ thương cậu, hơn nữa bây giờ mà cậu quay về Washington như thế này mình cũng không yên tâm”.

Trên đường ra sân bay, Hà Lạc ôm Thái Mãn Tâm vào lòng. Lúc qua cửa, hai người lại ôm nhau.

“Mình không ngờ cuộc sống của mình lại thê thảm như thế này, giống như một cơn ác mộng”. Thái Mãn Tâm lẩm nhẩm: “Chấm dứt ở đây, mình không muốn trở thành một người mà bản thân mình cũng cảm thấy căm ghét”.

“Với mình, cậu vẫn là cậu, tự tin, trong sáng”. Hà Lạc vỗ lưng cô: “Mình tin rằng cậu sẽ bước ra khỏi cái bóng đen này”.

Thái Mãn Tâm gật đầu: “Nhất định rồi. Không có gì mà không từ bỏ được. Mình đã hoàn toàn hết hy vọng về người đó rồi. Cho dù là ký ức vui vẻ hay đau khổ, no matter he"s offering diamonds and rust, I"ve already paid[10]”.

Dust in the wind, all we are is just dust in the wind[11]

[10] Lời bài Diamonds and Rust, đã dịch ở đoạn trước.

[11] Lời bài Dust in the wind, nghĩa là “Bụi trong gió, tất cả chúng ta cũng chỉ là cát bụi trong gió mà thôi”.

Lúc ấy cô không hề biết rằng tất cả mọi thứ đã vỡ vụn từ một ngày hôm qua nào đó, giống như cát bụi trong gió.

Sự thật tàn khốc hơn nhưng gi lúc đó cô biết.

Thêm Bình Luận