Chương 1: Mở Đầu
- Em à, anh chuẩn bị nước rồi, em vào tắm đi – Chàng trai nhẹ nhàng bước tới, đưa tay ra định đỡ cô gái đang nằm trên giường, nhưng cánh tay anh ta chưa đυ.ng vào thì đã bị cô gái hất ra, Cô từ từ ngước lên, ánh mắt như nhìn phải thứ rắn rết đáng sợ nhất trên đời.
- Tránh ra – Cô hất tay anh ra nhưng vì cả người vô lực lại ngã nhào vào người anh, hơi ấm nằm trong hơi ấm, anh vòng tay ôm chặt lấy cô, giọt nước mắt chảy ngược, cố nén nỗi đau vào trong, đau nhói.
- Anh nhẹ hôn vào tai cô, đôi môi anh di chuyển từ cổ rồi lần xuống, cô không đẩy anh ra, khinh bỉ nhìn đôi môi đam mê quấn chặt người mình. Cảm giác ghê tởm chạy khắp cơ thể cô. Chẳng thèm để ý đến tiếng anh ta gọi khẽ "Em ơi", cô giằng mạnh ra khỏi người đàn ông ghê tởm này, nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt cay độc: " Sao thế? Thèm đàn bà à? Vậy còn không mau chạy nhanh tới bên nhân tình của anh"
Anh nhìn cô, cảm thấy trời hôm nay lạnh quá, từng cơn gió cứ vội đến, vội đi, lạnh đến tận trong tâm.
Còn cô không thèm quan tâm, lết từng bước vào nhà tắm. Cô phải tắm rửa thật sạch, phải rửa sạch mọi ô uế người đàn ông này đã chạm vào.
***
Cô – Sinh viên vừa ra trường, cô thông minh, xinh đẹp, cô sở hữu 1 nụ cười tỏa nắng mà bao chàng trai phải say mê thèm khát. Đôi môi mỏng đó có biết bao người muốn đặt vào đó 1 nụ hôn mà chỉ là mơ tưởng. Cô thanh khiết như hạt sương mai vào buổi sớm long lanh, lấp lánh, trong veo. Mọi người dành tặng cho cô bằng cái tên " Sương sớm ".
Cô mãi vẫn sẽ cứ vô tư như vậy nếu như định mệnh không mang anh đến trong cuộc đời cô, 1 chàng trai hoàn hảo.
Tốt nghiệp ra trường, cô xin vào làm 1 công ty thiết kế thời trang mà ở đó anh là giám đốc.
Anh mang 1 vẻ đẹp lạnh lùng, băng giá, sự nghiêm nghị trên gương mặt đàn ông của anh khiến mọi người thấy sợ, nhưng không vì thế mà ngăn cản bước chân của các cô gái đến với anh. Anh có 1 ánh mắt đa tình nhưng không phong lưu. Anh không dễ dàng yêu như những người con trai khác, chính vì thế, cô thầm " say " anh.
Lần đầu biết yêu bao nhiêu cảm xúc bỡ ngỡ, tim cô đập mạnh khi mỗi lần bắt gặp ánh mắt của anh , tay cô vụng về đánh rơi mọi thứ khi nghe giọng trầm ấm từ phía sau, khuôn mặt ửng hồng khi vô tình tay anh chạm vào người cô. Và...tim cô thắt lại khi nhìn thấy anh ngọt ngào cùng cô gái khác.
Cô thẫn thờ như người chỉ có xác không hồn, không ăn uống gì đến bệnh khi cô biết được anh đang yêu người con gái khác. Mọi thứ như đảo lộn xung quanh, cô cảm thấy toàn thân tê liệt, đôi chân không còn sức lực nào đứng vững. Đến công ty mọi người kinh ngạc nhìn cô, 1 gương mặt xanh xao, thân thể mềm yếu, ánh mắt trũng sâu với viền thâm mà cô cũng chẳng cần đánh phấn để che đi khuyết điểm. Bao lời hỏi thăm thắc mắc, tò mò, quan tâm không làm cho cô hé miệng. Cô đưa mọi người vào trong vòng xoáy nghi ngờ.
Vẫn như thói quen mỗi ngày, 1 tách cà phê sáng trên bàn làm việc, nhưng hôm nay anh không thấy nụ cười nở trên môi cô nữa, không nghe thấy tiếng nói dịu dàng, hỏi thăm anh đã ăn sáng chưa ? Trưa nay em làm cơm anh nhé. Cô chỉ cặm cụi công việc mọi khi mà người ta cho là cô làm thêm mà không tính phí, đó là dọn dẹp phòng anh ngăn nắp.
Anh nhẹ nhàng hỏi cô có phải bệnh hay sao, có gì mà trông cô tiều tụy như vậy mà đâu biết nguyên nhân là từ anh. Anh dặn cô nhớ nghỉ ngơi mà khi bước chân ra khỏi phòng nước mắt cô tuôn rơi ướt đẫm.
Anh yêu cô gái kia sâu đậm, tình yêu của 1 giám đốc thời trang và tiểu thư danh giá của tập đoàn đá quý khiến ai cũng ngưỡng mộ, trầm trồ.
Riêng cô chỉ là dõi theo, dõi theo trong trong những vết cứa nơi con tim non nớt. Làm sao anh biết được.
- Em không quên được anh ta ak, bây giờ em đã là bạn gái anh – Anh cáu gắt nắm chặt lấy tay của vị tiểu thư kia.
- Em biết, nhưng anh phải cho em thời gian, tình yêu của cả hai đã từng rất tốt, anh biết ma – Cô gái giải thích trong sự tức giận của anh.
- Anh không cho phép, anh không thể chịu đựng được khi em cứ tiếp tục qua lại với hắn ta – Anh gào lên gần như mất kiểm soát.
- Vậy thì ngưng ngay đi, chia tay, em cảm thấy mình không hợp nhau đâu – Cô ta bỏ đi trong sự thất vọng của anh, thân thể anh run rẩy, anh bước từng bước vô định trên con đường về khuya mà không biết có 1 dáng người nhỏ bé im lặng theo sau anh.
- Đừng uống nữa – Cô giành lấy ly rượu từ trên tay anh, ánh mắt bất chợt xoay qua nhìn thấy cộ.
- Sao em lại ở đây? – Anh cầm luôn chai rượu nốc vào người.
- Đừng uống nữa, anh say rồi – Cô ngăn cản từng dòng men ấy vào thân thể anh.
- Em tránh ra, về đi – Hôm nay tôi rất buồn, em biết không, người anh đổ ập xuống vai cô, lấy tay sờ nhẹ vào mái tóc mềm ấy, nước mắt cô rơi khẽ, cô xót xa khi thấy anh như thế này mà ai biết được cô cũng đang gánh chịu nỗi đau.
- Anh đừng buồn, dù thế giới này bỏ rơi anh, vẫn còn có có em bên cạnh mà.
- Em nói gì – Anh bất ngờ nhìn cô, cô ngại ngùng cúi xuống không nói lời nào. Khẽ nâng khuôn mặt cô lên anh vồ vập ngấu nghiến hôn lấy bờ môi " sương sớm " đó, bờ môi chưa 1 lần khai nhụy. Anh bị cơn men say phủ lấy, lý trí rối bời, anh ghì chặt hôn lấy cô trong sự sững sờ, sợ hãi khi tay anh lần mở những cúc áo. Đẩy anh ra cô ôm chặt lấy áo nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Đừng mà !
- Không phải em nói dù cả thế giới này vứt bỏ tôi, em vẫn bên tôi sao, em yêu tôi chứ?
- Em, em- Cô ấp úng
- Em chỉ cần trả lời là có yêu tôi hay là không?
- Có, em yêu anh mà
- Vậy thì được rồi – Anh ôm cô vào lòng hôn vào gáy, tay anh lần mò mở từng chiếc khuy áo, người cô run lẩy bẩy,cô cảm nhận được sự cuồng nhiệt của anh, anh cởi dần, cởi dần. Đêm đó, cô thuộc về anh.
***
Ánh nắng sớm xuyên qua khe cửa sổ, những bông hoa ngoài kia khẽ lay theo từng đợt gió, anh bóp trán uể oải mở mắt, nhìn sang bên anh giật mình, cô đang cuộn tròn trong chăn say ngủ, nhưng hình như mắt vẫn còn hoen ướt mi, anh ôm đầu nhớ lại mọi chuyện " Có, em yêu anh ma ".
Tiếng chuông điện thoại đánh thức luôn cô dậy, ánh mắt ngượng nghịu quay đi nơi khác khi thấy anh nhìn cô chăm chú.
- Anh có điện thoại kìa – Cô lí nhí đánh lảng sang chuyện khác.
- Chuyện gì – Anh gắt gỏng trong máy.
- Chia tay rồi, không phải em nói sao, cứ quay về với người tình mà em muốn – Anh nói trong tức giận nhưng sao cô vẫn cảm thấy được có gì đó vui ở anh.
- Sao? Em đang đứng trước cửa nhà à.
Anh xoay nhanh qua cô, cô ngỡ ngàng nhìn anh, vội vàng mặc áo vào người, anh hốt hoảng nói với cô "Bạn gái tôi đang ở đây". Cô buồn bã mặc đồ vào người, nhìn anh mà cô thấy đau vô hạn.
- Bây giờ phải làm sao ? – Anh xoa 2 tay lại với nhau.
- Anh đừng lo, em sẽ trèo qua cửa sổ
- Nguy hiểm lắm
- Không sao đâu, em làm được mà – Nói rồi cô lấy túi sách ném ra ngoài nhảy qua cửa sổ khá cao.
- Á – Chân cô cô bị trặc đau quá, nhưng có thấm gì so với nỗi đau bên trong, cô làm sao thế này.
Xếp lại tấm ra giường, anh bỗng lùi mình vào chân tường, "Cái gì đây chứ". Vết máu loang lổ trên giường. Anh đã lấy mất "Sương sớm" của cô.
***
Và rồi mọi chuyện sau đó chính anh và cô cũng không nghĩ tới. Chuyện tình của anh vẫn được mọi người thán phục, và cô vẫn vậy, vẫn yêu anh trong từng nỗi đau.
- Anh xin lỗi, anh vẫn không thể hết yêu cô ấy – Anh xoa nhẹ bờ vai trần cô nói khẽ.
- Không sao đâu – Cô trả lời bằng ánh mắt đượm buồn, cô yêu anh quá, vậy đó, cô vẫn chỉ là cái bóng của ai kia, vẫn chỉ là người thay thế mỗi khi anh và cô ta xảy ra chuyện. Với anh, anh không biết tình cảm với cô là gì, chỉ là khi mệt mỏi, tuyệt vọng được ở bên cô, ôm cô vào lòng là điều hạnh phúc, trái tim anh nhẹ hẳn. Cô mãi ở bên anh, xua tan đi tất cả nỗi buồn, chỉ cần trông thấy anh cười, anh hạnh phúc, cô nguyện đánh đổi tất cả.
Nhưng rồi mọi chuyện xảy đến không ai có thể ngờ được, mọi người trong công ty hết sức ngạc nhiên, bao nhiêu tiếng xì xào bàn tán, lời ra vào trong công ty không ngớt trước tấm thiệp mời mà trong đó tên cô dâu không phải ai xa lạ, chính là cô.
***
Cô trở thành vợ của anh như 1 điều ngẫu nhiên có thể. Cứ như anh quay 1 trò chơi mà đích dừng đúng ở tên cô vậy.
Cô gật đầu trước lời cầu hôn trong cơn say của anh mà trước đó anh đã phát hiện ra 1 sự thật đau đớn, phũ phàng, người con gái anh luôn yêu thương đã có thai với người con trai khác. Anh đau đớn, vật vã trước sự thật đó, và như là 1 cách trả thù, anh cưới cô.
Còn cô, hạnh phúc khi được chính thức trở thành vợ anh, bây giờ cô có thể danh chính ngôn thuận nấu cho anh những bữa ăn ngon, ủi cho anh những chiếc áo đi làm, cùng anh đi dạo vào mỗi buổi tối êm ả, ngắm trăng, ngắm sao, tận hưởng những giây phút êm đềm.
Nhưng... đó chỉ là ước mơ mà thôi, từ sau khi rời khỏi thánh đường, cô vẫn chỉ là 1 người vợ hờ, mãi như vậy.
Anh chìm đắm trong những cơn say trụy lạc, ở nhà chỉ là điều hiếm hoi, sau giờ làm việc anh vùi mình trong những sàn nhảy, vũ trường, chỉ biết đến ngôi nhà có cô sau những cơn say. Lúc đó, cô chăm cho anh như 1 đứa trẻ. Nhưng có lẽ, đó là những giây phút hạnh phúc trong cuộc sống của cô.
Bây giờ đây, anh thờ ơ với cô hơn bao giờ hết, chí ít ngày xưa còn những lời nói ngọt ngào, quan tâm nhưng giờ đây thì điều đó đã không còn tồn tại, anh đi đi về về mà cứ ngỡ cô như người vô hình. Có lẽ giờ đây anh hận tất cả phụ nữ trên cuộc đời này.
Nhưng chỉ có 1 chuyện anh mãi không thay đổi mỗi khi say, đó chính là công việc " trên giường " với cô. Điều đó làm tim cô tan nát.
***
Sáng hôm định mệnh đó, cái ngày thay đổi cuộc sống của anh và cô, mãi mãi chẳng thể quên được.
Cô hạnh phúc ngập tràn, ánh sáng mỗi lúc mỗi rõ như dẫn lối cho cô đến một chân trời mới. Nụ cười từ lâu tắt ngấm nay trở về trên gương mặt nhợt nhạt của cô. Cô khẽ vươn mình lên hít lấy bầu không khí trong lành nhất từ xưa tới giờ đối với cô. Cô vừa rời khỏi phòng khám.
Cô ngã quỵ xuống khi cánh cửa vừa hé mở, ôm bụng la trong đau đớn, tay cô nắm chặt vào cánh cửa. Ở trên giường kia, 2 thân thể đang quyện lấy nhau, không 1 mảnh vải, chiếc ra giường nhăn nhúm. Đó là chồng cô và người tình cũ.
Anh hốt hoảng khi thấy cô đau, mặc vội đồ vào anh lao nhanh đến bên cạnh cô đỡ cô dậy, 1 dòng máu chảy xuống chân cô. Anh thảng thốt, bế cô chạy thẳng ra ngoài, miệng không ngừng lắp bắp " Anh xin lỗi, em ơi, anh xin lỗi ".
Chiếc đèn trước phòng bệnh cứ như thôi miên lấy anh mà anh dán chặt vào nó, 1 tiếng trôi qua không thấy động tĩnh gì, tim anh như ngừng đập, anh thấy lo lắng quá, người con gái yêu anh đang nằm trong kia có sao không ( BMVNAHN, yêu hồi nào. Xạo đía). Anh thấy mình khốn nạn quá.
Cửa phòng mở ra, anh chạy đến bên vị bác sĩ, nắm chặt lấy tay anh hỏi trong gấp gáp " Vợ tôi sao rồi, cô ấy sao rồi?". Gỡ nhẹ bàn tay anh ra " Vợ anh không sao, nhưng xin lỗi, chúng tôi không giữ được đứa bé ".
- Đứa bé – Anh chợt lùi người lại, cái gì đây, anh vừa nghe điều gì, đứa bé, là con của anh và cô, cô đã có thai, là con anh.
- Trời ơi ! – Anh gào lên trong niềm đau khó tả, anh ôm mặt khóc nấc, anh đã làm gì thế này. Anh đã phản bội vợ anh. Anh đã tự tay gϊếŧ chết đứa con chưa chào đời của mình. Anh còn không bằng cầm thú . ( Chính xác. *Gật gù* )
Bước vào phòng, anh lặng lẽ nhìn cô, cô không còn khóc nữa, cô nằm im, tay giữ chặt lấy gối, bờ môi khô khốc, mặt cô tái đi, cô thẫn thờ vô hạn.
- Em – Anh gọi khẽ cúi xuống nắm lấy tay cô, nhưng bất ngờ cô rụt nhanh lại nhìn qua anh bằng 1 ánh mắt đáng sợ, ánh mắt mà từ trước tới giờ anh chưa từng thấy và không nghĩ là sẽ thấy, ánh mắt của sự hận thù. Cô nói từng tiếng một trong nỗi đau tận cùng của 1 người con gái.
- Tôi sẽ hận anh, mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh.
***
Anh nghỉ phép, ở bên chăm sóc cô hơn một tháng trời. Cô vẫn vậy đôi mắt vô hồn không cảm xúc, tình yêu trong cô đã chết.
Vậy đó, vậy là cô đã thay đổi từ ngày đó, cô không còn là " Sương sớm " của ngày nào, cô trở nên " Băng tuyết " giá lạnh, cô trả thù anh bằng cách anh đã từng làm, và còn hơn thế nữa. Cô thờ ơ với anh, một tháng nay, họ vẫn sống chung trong ngôi nhà đó nhưng cô đã không còn là người con gái yêu anh như ngày trước, giờ đây anh là thứ mà cô kinh tởm nhất trên đời.
Sức khoẻ cô dần hồi phục. Cũng đã đến lúc anh phải quay trở lại công việc. Hôm đi làm lại, anh vẫn như mọi ngày, nấu cho cô một nồi cháo, để một bình nước giữ nhiệt ngay đầu giường cô, xót xa nhìn dáng vẻ ngủ nhăn mày nhíu mắt tội nghiệp của cô, sau đó cẩn thận đắp lại chăn cho cô, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Tiếng chân anh vừa dứt, cô bật dậy, hất tung cái chăn xuống giường. Cái chăn này từ thời khắc anh ta đυ.ng vào đã cực kỳ bẩn thỉu. Ánh mắt cô chỉ có chán ghét căm hận, cô lẳng lặng cầm điện thoại lên...
Khi anh về. Căn nhà không còn bóng dáng cô. Những đồ đạc ngày trước cô mua, cả chậu hoa cúc vàng cô yêu thích giờ không còn. Ảnh cưới hai người treo trên tường, như có phép thần thông, nay chỉ còn hình anh. Trong nhà, một chút dấu tích chứng minh cô tồn tại không có. Đến cả album ảnh cưới của hai người nay chỉ còn một mình anh. Tất cả như bức tranh giễu cợt sự ngu đần của anh. Anh hoảng loạn tìm cô khắp mọi nơi, gọi điện thoại cho cô thì số đã ngừng sử dụng. Tới nhà cô thì cha mẹ anh chị em cô không tiếp. Bạn bè cô nhìn anh như một tên quái vật đội lốt người. Cô biến mất, như một người chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh. Anh chìm trong hơi men, trong những cuộc chơi không lối thoát. Tim anh đau đớn khi đánh mất cô, anh xót xa cho người đã từng yêu anh sâu đậm, anh yêu cô mất rồi, yêu từ lâu mà cho đến khi mất đi anh mới nhận ra được.
Anh gởi bao nhiêu tin nhắn, bao nhiêu email van xin cô tha thứ, xin cô cho anh 1 cơ hội sửa sai nhưng đáp lại chỉ là sự trống không. Cô chưa bao giờ hồi âm một tin nào cả. Facebook, email, zalo, tất cả cô đều đổi hết.
Nhưng anh vẫn hy vọng...
***
Anh bước nhẹ vào phòng, nằm trên chiếc giường của hai người, tham lam nhấm nháp từng hơi ấm ngày xưa của cô, nhưng hơi ấm đó đã sớm lạnh ngắt như tình yêu của cô giờ đây dành cho anh. Anh khát khao nhìn lại " Sương sớm" của ngày nào, anh mong lại thấy cô đứng trước mặt anh, nở nụ cười với anh. Nếu được quay lại anh sẽ yêu cô hơn những gì anh có, giờ đây đã muộn màng, anh có làm gì vẫn không thể mang cô trở lại.
“ - Em đói bụng rồi phải không, anh dọn cơm cho em nha" – Anh chợt quên mất rằng, cô đã không còn ở đây nữa.
"- Em đi ngủ đi, đừng làm việc khuya thế nữa" – Anh chau mày, nhìn về phía cái bàn ngày xưa để chiếc laptop cô hay dùng.
" Hôm nay sinh nhật em, anh tự tay làm bánh kem nè. Chúc em sinh nhật vui vẻ”
Anh bỗng quên mất rằng, " em của anh" đã bỏ anh đi rất lâu rồi. Anh như một u hồn, suốt ngày đi đi lại lại, đến những nơi cô từng tới, gặp những người cô từng gặp. Cố gắng lục lọi mớ kí ức ít ỏi về cô.
***
Tối nay là đêm thứ 1001 anh vắng cô trong cuộc đời. (Tặng anh bản nhạc: https://www.youtube.com/watch?v=BxF62u8TW50 nhé. Grừừ) Lần nào trong tim cũng chỉ là ánh mắt buồn sâu thẳm của cô, không nói, không làm gì cả, chỉ lặng lẽ rời bỏ anh. Tại vì sao mọi thứ lại trở nên như vậy cơ chứ. Anh ra sức đập đầu vào tường, cố gắng quên đi những tổn thương đã gây ra cho cô.
Anh lại mở điện thoại lên, cũng như bao ngày, gởi tin nhắn cho cô
"Em à, em đang ở đâu, đừng bỏ anh 1 mình mà, em về đi"
"Em ơi, ra sao cũng được, em muốn làm gì cũng được, miễn sao mỗi ngày anh được thấy em là được rồi, về đi em "
"Anh nhớ em quá, về nhà đi em "
Như bao nhiêu lần, tin nhắn gửi đi không thây hồi âm, nước mắt anh rơi xuống, 1 tin nhắn gửi đến số máy cô
"Em à, nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không "?
***
Ngày hôm sau, người ta phát hiện xác anh trong phòng. Chai thuốc ngủ trên bàn giờ đây chỉ còn vỏ không nằm lông lốc trên sàn.
Khi người khám nghiệm tử thi đến, thấy anh vẫn ôm chặt tấm ảnh "Sương sớm" của cô trong lòng, phía sau tấm ảnh là dòng chữ nghiêng nghiêng "Anh chết rồi, tha thứ cho anh được không?"
Đám tang anh, vẫn không thấy bóng dáng cô. Đó có phải là câu trả lời cô dành cho anh không?
***
Bãi biển...
Một người phụ nữ xinh đẹp nắm tay một đứa trẻ khoảng 4, 5 tuổi đi dạo dọc bờ biển. Đứa nhỏ hồn nhiên nô đùa. Người phụ nữ nhìn nó, ánh mắt dạt dào hạnh phúc.
Đứa con này rất tinh nghịch, lâu lâu sẽ hỏi cô ta" Mẹ, cha con đâu?"
Mỗi lần nó hỏi câu đó, cô sẽ nhìn thẳng vào mắt nó, nghiêm túc nói " Cha con đã chết lúc con vừa tròn 2 tháng trong bụng mẹ"
Hắn ta đã chết, chết vào cái ngày hôm ấy.
Đứa con này là cô dùng ý chí mạnh mẽ giành lại từ tay thần Chết.
Nó là sinh mạng của cô. Không ai có quyền cướp nó khỏi tay cô.
Kể cả hắn.
Cô mỉm cười. Hắn luôn không biết, ngày đó cô đã van xin bác sĩ giấu chuyện này.
Đến chết hắn vẫn không biết...
***
Người phụ nữ nhìn bầu trời, trời hôm nay thật đẹp.
Chỉ cần không có anh ta, bầu trời sẽ luôn đẹp như thế.
Vĩnh viễn đẹp như thế.
Tha thứ sao? Có quá trễ không?
Đột nhiên trong đầu cô vọng lại lời nhạc:
"Thật lòng này em tha thứ cho anh từ lâu lắm
Dù em không muốn quay lại đâu
Anh hiểu không? "
(https://www.youtube.com/watch?v=hQo6nMsmafY)
Hạnh phúc vẫn đang mỉm cười chờ cô phía trước.
Chỉ cần không có hắn...
Đau đầu quá. Cả thân người rã rời như nguyên một Kachiusa đè nát ruột gan phèo phổi. [Dàn pháo phản lực Cachiusa, chế tạo bởi Liên Xô, trong Thế chiến thứ 2 ] (https://vtc.vn/huyen-thoai-kachiusa-khie ... 332405.htm).
Hít một hơi, cho trái tim thông thoáng tý xíu!
Anh mơ mơ màng màng mở mắt, tròng mắt đen đảo tới đảo lui quan sát mọi thứ xung quanh. Đây là đâu thế này? Càng nhìn càng thấy quen, rất giống... Rất giống phòng của anh ở nhà họ Lương.
Uả mà khoan. Rất giống phòng của anh ở nhà Lương? Sao anh lại về nơi chôn nhau cắt rốn của mình rồi hả? Không phải anh đã nốc cả chai thuốc ngủ, chết quách rồi sao?
Nhưng nếu anh chết rồi, vậy bây giờ là chuyện gì?
Trước tiên cúi đầu nhìn cơ thể mình, sau đó dùng tay phải đấm vào tay trái.Ui da... đau thiệt. Đây không phải là mơ. Lại sờ cằm. Có cằm. Vậy anh không phải là ma.
Nhưng sao...? Rõ ràng anh nhớ mình đã chết rồi mà. Còn được làm đám tang linh đình nữa. OH MY GOD. Sao giờ lại biến thành anh sống nhăn răng như con lăng quăng vậy nè? [ Mấy thằng ác sống dai lắm con]
Đang vui mừng ok cà lê phê phê vì được sống lại, thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, Lương Tử Nhan không chút nghĩ ngợi lên tiếng trả lời, "Vào đi."
"Quản gia Trần?"
Ông quản gia già ở nhà anh từ lúc anh còn nhỏ xíu đây mà.
Đang muốn mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra, thì cơn đau đầu lại kéo đến, khiến Lương Tử Nhan phải đỡ lấy trán, vỗ vỗ mấy cái để giảm bớt đau đớn.
"Đoán được cậu chủ tỉnh lại sẽ đau đầu, cho nên bà chủ đã dặn nấu canh giải rượu cho cậu chủ uống. Bà chủ còn dặn cậu, nhớ uống canh rồi rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ, tinh thần sẽ khá hơn...".
Tay đang vỗ trán liền dừng lại, "Tối hôm qua con uống rượu?"
"Đúng, còn uống say khướt mới chịu về." Trần quản gia gật đầu khẳng định. Trong lòng thầm nghĩ. Làm ơn đi. Cậu chủ của tôi, cậu ăn chơi trác táng, chuyện này người trong nhà đều rành 6 câu vọng cổ hết rồi. Chỉ có mấy cô gái ham mê nhan sắc của cậu bị cậu lừa thui.
Lương Tử Nhan nhíu mày, anh vắt hết óc suy nghĩ, anh nhớ mài mại, có một lần anh & Hạ Gia Tuệ cãi nhau một trận kịch liệt. Sau đó anh đi uống rượu say quên trời quên đất.
"Là ai đưa con về?"
"Một cô gái thấy cậu say, gọi điện thoại về nhà kêu chúng tôi đón cậu."
Máu chó trong lòng Trần quản gia lại tăng level. BMVNAHN, nhậu xỉn rùi đem tai vạ đến cho con gái nhà người ta. Nó mà là con mình, mình đạp cho dính vách tường từ đời tám hoánh.
Trần Sinh nhìn nhìn Lương Tử Nhan, tính hảo tâm nhắc nhở " Cậu chủ, Hạ tiểu thư không phải người tốt, cậu đừng giao du với cô ấy nữa. Kẻo thêm đau lòng". Lời nói đưa đến miệng lại bị ông nuốt vào. Haizz. thôi đi. người ta dù gì cũng là chủ, được nuông chiều sinh hư, sao chịu nghe lời mình khuyên. Thanh niên bây giờ ngu si đần độn, đi đường rõ ràng thấy đá trước mặt cũng ráng lết vô, đợi đến lúc bị té chổng gọng mới chừa.
Lương Tử Nhan mở to hai mắt nhìn quản gia Trần. Ông ta và bà vυ" Lâm, vợ ông, làm ở đây từ khi anh còn chưa ra đời. Từ sau khi vợ mất, ông chuyên tâm chăm sóc anh, coi anh như con ruột.... Ông nhất định sẽ không gạt anh, anh vốn dĩ thông minh xuất chúng, lại càng không thể quánh giá sai Trần quản gia.
Lương Tử Nhan cầm chén canh giải rượu vừa nốc vừa hỏi Trần Sinh:
" Chú Trần, năm nay là năm nào?"
Thấy là lạ. Sao mình trẻ vậy. Da hình như cũng không có nhiều nếp nhăn như trước. Hay mình càng già càng đẹp ta? [ Tự kỷ thấy gúm]
Trần Sinh nhận cái chén không trên tay Lương Tử Nhan, thiệt muốn cầm nó phang lên đầu cậu chủ dở hơi nhà mình. Đều là cãi nhau với bồ, sao cậu chủ nhà ông sau khi cãi nhau với cái cô Hạ Gia Tuệ kia, cả tâm trí đều quăng xuống Thái Bình Dương thế này? Thật là mất mặt Tổ quốc.
"Cậu chủ đang giỡn chơi với lão già này hả? Tuy chú Trần hơi lớn tuổi, nhưng chưa đến mức ngay cả bây giờ là năm XXXX cũng không nhớ."
Năm XXXX? Tròng mắt đen banh hết cỡ, Lương Tử Nhan luôn luôn lạnh lùng, lần đầu tiên cảm nhận được một luồng điện giật khắp mình mẩy, làm cả người anh run run...
Không, không thể nào,... chẳng lẽ anh xuyên không, trở lại lúc còn trẻ? Anh đang mơ sao? Thật là năm XXXX! Lạy thánh thần ala, mười phương tám hướng, có phải con đang quay chuyên đề chuyện lạ có thực trên tivi không! Lương Tử Nhan quả thực không thể tin được.
Chợt, anh nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Vội nắm tay quản gia Trần, gấp gáp hỏi
"Hôm nay là ngày mấy?"
"Ngày XX tháng XX, thưa cậu chủ"
Cả người Lương Tử Nhan bật dậy như lò xo lên dây, ngày XX tháng XX, chẳng phải là ngày " sương sớm của anh" phỏng vấn vào tập đoàn thời trang Lương thị sao? Kiếp trước cô "lọt vào mắt xanh" của Thư quản lý, "được" điều đi làm tiếp tân. Anh không thể tình trạng đó tái diễn. Anh phải để cô làm thư ký riêng của anh. Nhất định như thế.