Chương 7: Tôi để cậu sướиɠ

biên tập; cogaichaytron

Nguyễn Lân nghiêng người xoay đầu nằm cạnh Hà Nhạc Nhạc. bàn tay phải của anh vô cùng tựnhiẻn túm lầy vυ" cô. tiện thể ngắm nghía luôn.

"Không được từ chứ. Nếu vì tiền lương ít thì tôi có thể bảo dì Vân nâng giá, hoặc tôi sẽ trả thêm một khoản cho cô" Đêm qua, khi cô muốn từ chức thì anh đã nói như thế trong cơn hưng phấn, vì thế có lẽ anh không để tâm lắm. Hôm qua, người chủ động mời đoàn làm phim đi ăn cơm là anh, vậy mà chủ nhân bữa tiệc lại chạy về trước, lý do chỉ bởi anh muốn tiếp tục "chơi" tiếp cuộc vui lần trước, kết quả bắt gặp cô bé này đang thu dọn hành lý.

Cô cho rằng ai cũng có thể bước vào ngôi nhà này ư? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi mà được à?

Lại còn bảo anh đi tìm người phụ nữ khác!! Nếu anh có thể tùy ý tìm đàn bà thì anh còn muốn cô chắc?

"Không, đừng. Ưʍ....."

Bầu vυ" trắng như tuyết bị anh ra sức bóp. Cô không kìm được tiếng rêи ɾỉ

"Cô quyết định nghỉ việc?" Ừ thì đúng là hai hoomnay anh có hơi "quá", nhưng mà anh đã nín nhịn 7 năm rồi, ra nước ngoài đám chó săn cũng đi theo, về nhà thăm mẹ thì lại bị ông già soi chằm chặp, hôm qua về tới nhà đúng lúc anh đang nóng tính....cho nên...giày vò cô hơi quá

"Tôi ,,,tôi không từ chức. Tôi trả không nổi tiền vi phạm hợp đồng" Nén lại nỗi uất ức cô giải thích

Dì VÂn, làm tôt lắm! Nguyễn Lân thầm khen ngợi. Lực từ bàn tay anh cũng thoáng buông lỏng, anh tiếp tục ghẹo cô, lúc nặng lúc nhẹ

Kể từ khi 5 người bọn họ dọn vào căn nhà này, nhân viên quản lý cứ tới và đi như cưỡi ngựa xem hoa, hơn nữa, càng ngày càng khó tìm người, thế cũng đủ biết dì Vân phải vất vả thế nào mới tìm được một "nha đầu thông phòng" như cô, nếu cô chạy mất thì không biết tới ngày tháng năm nào mới tìm được một người tiếp theo như thế. Có trời mới biết, người kế nhiệm có hợp khẩu vị anh như cô không, mà Whatever, anh cứ phải thỏa mãn sinh lý một thời gian đã

Bật dậy, anh kéo rèm cửa vào khiến căn phòng chìm trong bóng tối. Xong xuôi, anh lại phủ lên trên người cô. Ngày mai anh không phải quay phim, cũng chẳng phải họp báo, anh có thể tận tình phóng thích du͙© vọиɠ rồi, không thể để ánh mặt trời phá hỏng buổi dạ tiệc này được.

"Ưʍ...." Chấp nhận số phận, Hà Nhạc Nhạc vứt bỏ hết sự kháng cự và cầu xin, nhưng khi bị anh ngậm lấy đôi môi, rồi hôn tới nỗi cô suýt ngất xỉu mấy lần thì cô đột nhiên cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó – AAA! Cơm rang trứng! Tầng 5!

"Nguyễn tiên sinh! Xin, xin anh đợi một chút, chủ nhân tầng 5 muốn tôi – AAA,....." Còn chưa dứt lời thì người đàn ông phía trên đã đem "hung khí" cứng rắn nóng bỏng của mình đâm thẳng vào trong cơ thể cô, sau đó xoay tròn và ma sát bên trong u cốc ấy, "A~~~~~~~~"

"Chưa thỏa mãn tôi mà cô đã định đi hầu hạ người khác hả??" Tầng 5, Thân Đồ Mặc

"Không phải....ưm,....a........."

Một tia sáng lóa mắt đột nhiên từ cửa phỏng hắt vào bên trong, đôi mắt Nguyễn Lân híp lại, anh tạm dừng động tác, nhưng cũng không buồn quay đầu lại nhìn xem tên nào đang quấy rầy niềm vui giường chiếu của anh.

"11 giờ" Từ cửa phòng truyền tới giọng nói trầm thấp của một người đàn ông

"Chết tiệt! Thân Đồ Mặc, cậu không thể để ông đây sướиɠ đã hả?" Nguyễn Lân gầm lên

"Cứ việc. 11 giờ, 11 giờ tôi muốn đồ ăn xuất hiện trước mắt tôi, rồi tôi để cho cậu tha hồ sướиɠ" Giọng của Thân Đồ Mặc không cao không thấp

"Con mẹ nó! Đóng cửa lại!"

Ánh sáng biến mất

"Thân Đồ Mặc muốn ăn?"

Trong lòng Hà Nhạc Nhạc thoáng tê dại, lúc cô đang bị ép nằm bên dưới một người đàn ông, lại xuất hiện thêm một người đàn ông xa lạ khác....

Khỏi cần Hà Nhạc Nhạc trả lời thì Nguyễn Lân cũng biết không thoát nổi việc này, chuông báo thức vừa nãy hẳn là do cô bé này đặt để đi nấu nướng. Chết tiệt!

Trong giới này, mọi người đều biết Nhà sản xuất vàng của Mâu Tư, Thân Đồ Mặc lúc bình thường chính là ma quỷ chuyên ăn tươi nuốt sống người ta, khi anh ta đói bụng thì không gì có thể cản anh ta lại được! Dám làm trễ giờ ăn cơm của Thân Đồ Mặc thì....

Nguyễn Lân hạ giọng chửi một câu, tuy anh có thể không cần quan tâm tới Thân Đồ Mặc, nhưng 5 người trong căn hộ này luôn luôn sống với tôn chỉ "Nước sông không phạm nước giếng", do đó anh không tội gì rước họa vào thân

"Bé con, thả lỏng!" Vừa nói, Nguyễn Lân vừa nhấc hai chân Hà Nhạc Nhạc áp lên trước ngực của cô, để cho nơi riêng tư của cô bị ép nâng cao, đón lấy thắt lưng của anh.

Nguyễn Lân hít một hơi thật sâu, rồi cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của Hà Nhạc Nhạc, điên cuồng di chuyển phần eo.

"Ư....ưʍ....A~~~~~~~"

10giờ58phút, cuối cùng Hà Nhạc Nhạc cũng có thể bưng hai phần cơm rang trứng tới trước mặt Thân Đồ Mặc, vả lại phải cảm ơn Thân Đồ Mặc vì không ở trên tầng 5, mà anh ta đang ngồi ở bàn ăn tầng 1.

Thấy "chủ nhân tầng 5" im lặng ngồi ăn cơm rang, trái tim Hà Nhạc Nhạc vẫn cứ đập thình thịch, không biết tại sao cô lại có cảm giác nếu như trước 11 giờ cô không chuẩn bị xong cơm rang cho anh ta thì hậu quả sẽ rất kinh khủng

Chỉ là, kinh khủng ư? Sau khi trải qua 2 đêm vừa rồi, cô hẳn nên miễn dịch đối với hai chữ này mới đúng. Đôi mắt cô vô tình liếc về phía bóng người vừa bước ra khỏi phòng ngủ của cô, bàn chân trần trắng, quần tây kẻ sọc màu xám đen, dáng dấp gợi cảm, cơ bụng rắn chắc, l*иg ngực rộng, chiếc cằm với độ cong hoàn mỹ, gương mặt đẹp trai mê người ~~~

"Nguyễn Lân?"

Ảnh đế với khí chất hạ gục cả già trẻ trai gái, Nguyễn Lân? Thần tượng thuộc trường phái diễn viên thực lực, Nguyễn Lân? Quý tộc trong giới nghệ sĩ, Nguyễn Lân?