Chương 5: "Chơi" rồi lại "chơi"

Biên tập: cogaichaytron

"Ưʍ..." Hà Nhạc Nhạc thôt lên, vì tự cứu lấy mình thành công mà được an ủi đôi chút. Cơ mà sao anh ta còn chưa ra? Anh ta ép ngực cô đau quá thôi, sắp không thở nổi nữa rồi này

"ĐAU!" Hà Nhạc Nhạc khó mà chống đỡ them, cô chống tay, đẩy l*иg ngực người nào đó ra

Nguyễn Lân rụt tay trái lại, đỡ lấy cơ thế lên, môi lưỡi vẫn không quên quyến luyến nơi cần cổ trắng ngần cùng với bờ vai gầy yếu của cô gái, hạ thể anh gắn bó chặt chẽ ở bên trong nơi nũ tính, bàn tay phải thì xoa bóp bộ ngực đầy đặn, đôi lúc còn trêu chọc đầṳ ѵú cương cứng của cô.

Đầṳ ѵú mảnh dẻ, nhạy cảm của cô đêm qua bị anh cắn tới đau nhói, bây giờ lại càng đau dưới sự khıêυ khí©h của anh....ngực bên trái được bàn tay ấm áp của anh dịu dàng ôm lấy, hiếm khi thấy anh ôn hòa như vậy, cảm giác kỳ diệu ấy lan tỏa khắp cơ thể, dường như nó khiến cho nơi nữ tính của cô trở nên ướŧ áŧ hơn,,,

Nhục nhã vì phản ứng cơ thể mình, Hà Nhạc Nhạc chống tay dịch mông về phía sau, Nguyễn Lân buông ngực cô ra, sau đó rút cái "hung khí" vẫn còn cương cứng, rồi bước xuống giường

Nhất thời bị bất ngờ, Hà Nhạc Nhạc sửng sốt, đôi mắt đã quen với bóng tối cộng them ánh đèn đường hắt vào nên cô có thể nhìn rõ hành động của Nguyễn Lân. Anh ta tuốt thứ gì đó ra khỏi cây "hung khí", sau đó ném đi, rồi lấy them mấy cái nữa từ trong túi quần ra.

RẦM!!! Hà Nhạc Nhạc nhanh như chớp nhảy từ trên giường xuống đất, chạy thẳng về phía cửa phòng. Động tác lưu loát, không giống bộ dạng một người vừa mới trải qua cuộc ân ái dữ dội chút nào! Quả nhiên, đứng trước nguy cơ con người ta có thể bộc phát ra tiềm năng ẩn giấu, nhưng bi kịch là.....cánh cửa phòng không mở ra được

"Chủ nhân căn hộ này có thể kiểm soát tối đa hệ thống an ninh, cô có thể đi tìm 4 người còn lại giúp" Nguyễn Lân ung dung đặt mười mấy cái bαo ©αo sυ gói trong giấy bạc lên trên tủ đầu giường, nửa nằm nửa ngồi, tiên tay cầm lấy một cái lên ngắm nghía

Hà Nhạc Nhạc xoay người lại nhìn người đàn ông đang trần trụi ở trên giường, khẩn trương nuốt nước bọt một cái. Cô quên mất....dù cô chưa đọc kỹ hợp đồng nhưng đã xem qua sổ tay sử dụng căn hộ. Cách sử dụng Hệ thống an ninh ở đây cô đã nghe nói, nhưng nghĩ tới đội ngũ "chó săn" papazari trong giới giải trí bất kỳ chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào thì cô cũng tạm thời hiểu được sự cần thiết của hệ thống an ninh này. Điều cơ bản trong hệ thống an ninh chính là – khi cánh cửa bị 5 chủ nhân khóa lại, thì chỉ có bọn họ mới có thể mở ra!

Bình tĩnh, bình tĩnh! Nhất định phải có cách! Nếu lại để cho anh ta chơi cả đêm chắc chắn ngày mai cô không xuống nổi giường mất. Cố phải nói gì bây giờ, nói thế nào mới có thể thuyết phục được anh ta!

Vừa định mở miệng thì Hà Nhạc Nhạc mới chợt nhớ ra, cô không biết anh ta là ai thì biết xưng hô thế nào đây.

"Anh, chào anh, tôi, tôi là Hà Nhạc Nhạc, anh..."

Động tác trên tay Nguyễn Lân thoáng khựng lại, anh thấy thật buồn cười. Bây giờ là lúc để cô giới thiệu bản thân sao? Có điều, bộ dạng thỏ con run rẩy vì hoảng sợ của cô gái này....rất đáng yêu.

"Chào cô, tôi là Nguyễn Lân"

Hoàn toàn không để ý tới tại sao tên người đàn ông này lại quen tai như vậy, điều Hà Nhạc Nhạc đang suy tính duy nhất lúcnày chính là làm sao để thoát thân! Nghĩ tới nghĩ lui, lựa chọn của cô chính dùng cách đàng hoàng – ăn ngay nói thật.

"Nguyễn, anh Nguyễn, tôi,tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi, anh có thể...." Cô chưa bao giờ nghĩ tới rằng có một ngày mình sẽ phải nói ra những lời khiến người ta xấu hổ thế này, tiếng nói của cô không khỏi càng lúc càng nhỏ đi, ".....đi tìm người phụ nữ khác"

....Cô gái này có ý gì đây. Bảo anh đi tìm người phụ nữ khác? Quần, anh cũng đã cởi, giờ lại bảo anh đi tìm người khác? Người phụ nữ này đúng là can đảm thật!

"Tới dây"

"Anh Nguyễn! Van xin anh, tha cho tôi đi! Tôi thực sự không biết rằng công việc này còn phải...." Cô chưa từng nghĩ tới chuyện kiếm tiền bằng cách bán thân thể cả! Trước đây không muốn, sau này, sau này lại càng không dám!

"Tôi nói, cô qua đây"

Người đàn ông nào đó giận giữ gầm lên chặt đứt lời giải thích của Hà Nhạc Nhạc, tuy không nhìn rõ được tiểu tình của vị họ Nguyễn này, nhưng kể cả kẻ ngu si đần độn cũng biết, vị ngựa đực thừa tinh lực này đang nổi giận! Hà Nhạc Nhạc không nói hai lời, nhanh chân chạy thẳng về phía phòng tắm, hình như phòng tắm không có khóa thông minh thì phải!

Quả nhiên! Không có khóa thông minh. Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng khóa cửa phòng tắm lại, sau đó dựa vào cửa thở hổn hển – cô được cứu rồi!

"Tránh ra!" – Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lùng tàn ác của người đàn ông nào dó

Cái gì? Anh ta muốn làm gì? Hà Nhạc Nhạc xoay người nhìn cửa phòng tắm, lẽ nào anh ta muốn....

Rầm~~

Cửa phòng tắm tựa như sự trinh bạch của cô đêm qua vậy, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng chẳng có, dưới một đạp của người đàn ông kia lập tức hỏng tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt đón người đi vào

"Anh Nguyễn, tôi, tôi sai rồi, xin anh đừng~~~"

"Không, cô không làm sai gì cả. Làm tôi nổi giận ngược lại sẽ càng khiến du͙© vọиɠ của tôi lên cao, điểm này, cô làm rất khá"

"Không, a~~~~~~~"

...

Âm thanh từng giọt nước từ vòi hoa sen tí tách rớt xuống mặt đất trong bóng tối lại càng cực kỳ rõ ràng, mà âm thanh thanh thúy hơn cả tiếng nước chảy chính là tiếng tần số va chạm xá© ŧᏂịŧ cao độ kết hợp với tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ.