Chương 4: "Chơi" đến chết khϊếp

Biên tập: cogaichaytron

Trong giây phút rơi vào bóng tối, Hà Nhạc Nhạc hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ một thứ gì nữa, cô chỉ theo phản xạ muốn chạy trốn, cách cánh cửa càng xa càng tốt. Nhưng không đợi cô cất bước thì cánh tay bé nhỏ của cô đã bị người ta chụp lấy, siết chặt.

"Cô có biết...người cổ đại sẽ xử lý nô ɭệ bỏ trón ra sao không?" giọng nói như từ địa ngục vang lên

Cơ thể Hà Nhạc Nhạc không có cách nào kìm nén được sự run rẩy, "Tôi, tôi không có...."

Đừng run! Đừng run mà! Tối hôm qua cô cũng chịu đựng qua rồi, còn có gì đáng sợ hơn thế chứ! Nếu ngày nào cũng phải sợ hãi thế này, cô chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi 3 tháng mất! Cô không được sợ! Trên thế giới này, chuyện khiến cô sợ hãi đã đủ nhiều lắm rồi, tuyệt đối không thể tăng thêm được nữa!

!!Nguyễn Lân một cước đá văng rương hành lý bên cạnh. Hôm nay tâm trạng anh không tệ, buổi tối lại còn mời đoàn làm phim ăn cơm, nhưng tất cả tâm trạng tốt đẹp của anh trong nháy mắt bùng nổ chuyển thành cơn thịnh nộ khi nhìn thấy cô thu dọn hành lý.

"Nếu là đàn ông thì sẽ phơi thây sau khi dùng cách tàn nhẫn nhất để gϊếŧ chết, còn phụ nữ thì sẽ lột sạch quần áo ném vào giữa đàn ông, rồi bị hϊếp cho tới chết..."

"Tôi, tôi không phải là nô ɭệ!" Hà Nhạc Nhạc lấy dũng khí cãi lại. Nhiều năm qua, cô luôn cố gắng huấn luyện bản thân mình phải tỉnh táo khi gặp chuyện, phải thấy biến mà không sợ hãi, nhưng tất cả thành quả tập luyện của cô đứng trước cái công việc này đều chạy mất dép.

"Không sai, cho nên tôi sẽ không chơi cô tới chết, mà chỉ chơi cô đến chết khϊếp!"

"Hả!"

Bàn tay to bản của người đàn ông ấy khẽ vung lên là Hà Nhạc Nhạc chẳng khác gì một bộ quần áo bị ném thẳng lên trên giường.

"Không!" Chiều nay, cô mới ...thay ga giường, không, không, cơ thể của cô vẫn còn đau nhức...HàNhạc Nhạc lăn một vòng muốn trốn xuống giường, người đàn ông ấy khẽ hừ một tiếng nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô về chính giữa giường, đè cô nằm im, rồi thành thạo cởi sạch quần áo của cô ra.

"Ưʍ....a...." Thứ đầu tiên xâm chiếm cô là ngón tay thon dài của anh ta

Cảm giác từ đầu ngón tay truyền tới khiến anh cảm thấy rất hài lòng, nhưng chưa đủ để đập tan cơn giận. Đêm nay, anh không chỉ muốn hạ hỏa, mà còn phải khiến cho người phụ nữ này phải ghi nhớ anh!

"Không, ...a....." Cách cư xử thô bạo đêm qua của anh đã sớm khiến cánh hoa của cô sưng tấy kinh khủng và mẫn cảm dị thường, bên trong lại càng không chịu nổi dù chỉ là một cử động nhỏ, bây giờ anh lại dùng hai ngón tay giống như hai lưỡi cưa, đâm ra chọc vào trong cơ thể cô khiến cô khó có thể chịu đựng được, cô không ngừng thở dốc.

"Nhẹ, khẽ thôi, ...xin anh đấy...."

Tiếng cầu xin nũng nịu đáng thương của phụ nữ lọt vào tai anh lập tức biến thành kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng từ xương sống lướt thẳng qua lưng lên tới hai vai, cuối cùng xông thẳng vào trong l*иg ngực anh. Khóe môi Nguyễn Lân chợt cong lên, lực tay anh không giảm mà còn mạnh hơn khiến cho tiếng rêи ɾỉ khóc của của cô càng lúc càng to

Không thể nghĩ, cũng không thể làm được bất kỳ việc gì, tất cả bộ phận trên cơ thể dường như chẳng còn thuộc về cô nữa, khi bị người đàn ông này đè trên giường, nơi duy nhất Hà Nhạc Nhạc còn cảm giác được chính là nơi đang bị anh ta đùa giỡn

Anh ta tà ác đâm vào thật sâu, xoay tròn, rồi lại đào móc, như thể bên trong nơi mềm mại ấy đang cất giấu báu vật vậy, anh cong tay, không ngừng gãi ngứa.

"A....đừng...đừng, cầu xin anh, đừng làm thế,.........a.........." Nước nhờn trong cô chay ra, cảm giác vừa đau lại vừa ngứa khó mà diễn tả thành lời, anh không ngừng kí©h thí©ɧ giới hạn của cô

Theo tần suất ngón tay anh, cánh hoa của cô không ngừng đóng mỏ, muốn tránh né sự giày vò này, cô liên tục vặn vẹo mông nhỏ, hông ghì xuống, sống lưng và bả vai căng lên, tất cả bày ra trước mắt khiến Nguyễn Lân thỏa mãn cả về tinh thần lẫn thể xác. Cuối cùng anh cũng kết thúc màn dạo đầu, anh cởϊ qυầи lót, tay trái giữ chặt thắt lưng cô, để cô quỳ phía trước, sau đó anh cắn lên vai cô, cây gậy dài nóng rực không khác gì cây búa ghim sâu vào trong cô, nhanh và mạnh.

"A...."

Tiếng thét chói tai của cô khiến cả người Nguyễn Lân mất khống chế mà run lên, suýt chút nữa thì buông vũ khí đầu hàng.

Động tác anh chậm lại, ""cô bé, cầu xin tôi"

"Xin anh, van xin anh...đừng, đừng vào nữa....aaaaaaaaaaa"

Anh động như vũ bão, dữ dội, đánh tan lời cầu xin của cô

Lần đầu tiên, Nguyễn Lân cảm thấy giọng nói phụ nữ dễ nghe tới vậy, muốn được nghe nhiều hơn, anh nỗ lực buông thả du͙© vọиɠ của mình, một lần, rồi lại một lần kéo dài thời gian "làʍ t̠ìиɦ" với cô, lăn qua lộn lại, giày vò người con gái bên dưới.

Không...cô thật sự không được rồi. cô cảm thấy mình sắp hỏng mất, cơ thể như bị hàng chục cái chùy giã vào. Ai mau tới cứu cô....

Thế giới to lớn là vậy nhưng lại chẳng có đấng cứu thế xuất hiện, ít nhất thì, trong thế giới của cô không hề có. Giống như hồi còn bé, dù ban ngày có biến thành đêm đen cũng chẳng có ai tới cứu cô cả

Cô chỉ có thể tự cứu lấy mình

Đè nén tiếng rên thống khổ, Hà Nhạc Nhạc siết chặt ga giường, nín thở, dung hết sức bình sinh rụt mông lại. Song người đàn ông kia vẫn cứ tiếp tục chuyển động, nỗ lực của cô chẳng gây ra ảnh hưởng nào lớn nhưng có thể làm sụp đổ ý chí cuối cùng của anh, vậy cũng đủ

Nguyễn Lân gầm nhẹ, dưới sự khít chặt của cô, anh không nhịn được bắn ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙

Tuy cơ thể bùng nổ vì kɧoáı ©ảʍ, nhưng vì bị ép bắn tinh nên anh vô cùng khó chịu. Giữ "cây gậy" dài của mình ở lại trong cơ thể cô, anh áp mình xuống, vùi đầu sau gáy, hít hà mùi hương thơm mát nơi cô.