Chương 36: Nguyễn Lân say rượu

"Tôi.....đừng....." Hà Nhạc Nhạc đang định "giải thích tình huống" thì Nguyễn Lân đã thô bạo hôn lên đôi môi cô, anh vừa cắn vừa cạy hàm răng của cô ra, cuốn lấy đầu lưỡi cô rồi mυ"ŧ lấy, anh sải bước về phía phòng ngủ của cô, không để cô có cơ hội chạy thoát.

Đôi môi của Nguyễn Lân còn vương mùi rượu khiến Hà Nhạc Nhạc không khỏi choáng váng, cô đành chống lên vai anh, để mặc anh giày vò môi lưỡi của mình, mãi tới khi anh nặng nề đè cô xuống giường, cô mới giật mình, liều mạng tránh né.

"Không, không, tôi......."

Nguyễn Lân dùng một tay bịt miệng cô lại, đôi mắt thâm trầm hòa với men say, "Nào, giờ chưa phải lúc hét đâu....đợi lát nữa, tôi sẽ cho em tha hồ mà khóc thét, khóc cầu xin tôi nhanh hơn, mạnh hơn, sâu hơn, cầu xin tôi đừng ngừng lại...."

Người đàn ông một giây trước còn đang nói những lời hoang đường, còn đang đè chặt lấy cơ thể mềm mại quyến rũ của cô, người đàn ông với cơ thể hoang dã, gương mặt quyến rũ, một giây tiếp theo đã nhắm nghiền đôi mắt, gục xuống nơi đẫy đà của cô

"Lần này không phải nằm mơ nữa đấy chứ? Là mơ nữa thì ông đây, nghẹn chết mất.....đừng trốn tôi, đợi tôi ngủ một lát đã, một lát thôi...."

....Năm giây sau, một tiếng ngáy khẽ khàng từ ngực Hà Nhạc Nhạc truyền tới

Say tới cỡ này rồi mà còn cố chịu đựng tới nơi người khác không thấy, rồi mới yên tâm gục xuống

Hà Nhạc Nhạc vật vả lắm mới thoát khỏi sự kiềm chế của Nguyễn Lân, như có linh tính, cô lao ra ngoài phòng bếp cầm một cái chạy rồi chạy vào, quả nhiên, Nguyễn Lân bắt đầu nôn mửa....

Anh ta đã uống bao nhiêu vậy?

Giày vò hơn nửa tiếng Nguyễn Lân mới yên tĩnh lại. Hà Nhạc Nhạc dọn sạch đống hỗn độn anh ta gây ra, hít một hơi thật sâu để thở, rồi cô do dự mất vài giây, quyết định cởϊ qυầи áo cho Nguyễn Lân

"Ưʍ..." Nguyễn Lân khẽ rên...Đầu mình nặng quá, sao mình không mở mắt ra nổi? Mình bị sao vậy?

Nóng quá....Dường như cả cơ thể anh đang bị thiêu đốt tới từng sợi lông, từng tế bào,....miệng....khô khốc...Chết tiệt! Đám chết tiệt kia cố tình chuốc say anh! Sao anh lại say cơ chứ? Anh còn chưa "làm" chết người phụ nữ kia....

Ừ....lạnh, thoải mái quá....là ai?

Nguyễn Lân ngọ nguậy, mở mắt, người đang cầm khăn cẩn thận lau cơ thể bốc cháy của mình, chính là người phụ nữ hai ngày nay bị mình "làm" tới chết đi sống lại trong giấc mộng.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô lướt qua da thịt nóng bỏng của anh, mang tới cho anh sự thoải mái khó tả, những nơi được cô lau qua lau lại trở nên mát mẻ tê dại thấu xương, xua tan sự khô nóng.

Lặng lẽ ngắm nhìn người con gái đang gắng sức trên người mình....trái tim Nguyễn Lân...bình yên tới lạ. Anh không muốn nghĩ bất kỳ thứ gì, chỉ muốn chìm đắm trong khoảnh khắc này....yên ả, an nhiên,.....trọn vẹn

Tựa như cô ấy chưa phát hiện ra anh đã tỉnh nên vẫn dịu dàng lau cánh tay của anh. Chợt, Nguyễn Lân trử tay, bắt lấy bàn tay mềm mại của Hà Nhạc Nhạc, dặt lên l*иg ngực mình.

"Đừng cử động..." Để cho anh ôm một lát. Người con gái ấy, mềm mại, mát rượi....mặc cho anh ức hϊếp....nếu cô không bán rẻ cơ thể mình, nếu anh quen cô trong một hoàn cảnh khác, nếu....

"Anh Nguyễn? Tôi đi nấu canh giải rượu cho anh,..."

"Cô rất thiếu tiền à?" Hiếm khi Nguyễn Lân nói chuyện ôn hòa như thế

".." Hà Nhạc Nhạc không hiểu tại sao anh lại hỏi thế, cô suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu. Tuy cô không có tiền, nhưng dù sao ở đây cũng không cần tiêu tiền

"...Không thiếu tiền mà làm loại công việc này, cô thích bị người khác coi thường à?" Nghe câu trả lời của Hà Nhạc Nhạc, Nguyễn Lân cảm thấy càng ức chế, anh xoay người đè lên cô, lạnh lùng hỏi. Vậy mà vừa rồi, anh, đúng vậy, chính là anh, lại có cảm giác với cô ta! Chết tiệt!.

Gương mặt Hà Nhạc Nhạc tái đi, đôi môi run rẩy, song cô vẫn im lặng. Đôi mắt cô đè nén nỗi chua xót, cô vươn tay, muốn đẩy anh ra

"Tôi đi lấy canh giải rượu cho anh" Cô còn có thể nói gì đây? Nói rằng, căn bản cô không biết công việc này phải bán thân? Anh tin à? Chính anh ta là người cưỡиɠ ɧϊếp cô trước....bây giờ có nói thêm cũng ích chi? Có thể thay đổi được sự đã rồi không?

"Khỏi....dùng cô để giải rượu, không phải thích hơn hơn sao!" Nguyễn Lân tàn nhẫn giật tung áo sơ mi của cô, đang định cởi nốt áσ ɭóŧ thì....

"Tôi đang tới kỳ, không thể giải rượu cho anh rồi" cô bình thản, như thể chỉ là hỏi thăm sức khỏe hằng ngày.

Ánh mắt Nguyễn Lân tối sầm lại, "...Không sao, tôi có thể dùng chỗ khác" Nguyễn Lân đưa tay xoa bóp bờ mông nở nang của cô, "Thân Đồ đã chạm qua đây chưa?"

"Đừng, đừng!" Cuối cùng, Hà Nhạc Nhạc cũng cuống lên, cô sợ hãi cầu xin. Nếu anh ta tiến vào nơi dó, cơ thể cô sẽ hỏng mất! "Nguyễn Lân! Tôi van anh! Anh đi tìm người phụ nữ khác được không! Anh đẹp trai như thế, giỏi giang như thế, chắc chắn có rất nhiều người phụ nữ tình nguyện để anh ôm! Thật đấy!"

"..." Anh đương nhiên biết, hàng tá đàn bà quỳ xuống chỉ mong được anh chơi! Nhưng anh chỉ muốn cô! Một người phụ nữ ngu xuẩn! "Cô rất muốn tôi đi tìm người đàn bà khác phải không? Hả?" Anh bóp cằm cô, gương mặt trở nên u ám

Hà Nhạc Nhạc chỉ biết cười khổ, cô đã quên mất, anh không thể bộc lộ bản tính của mình trước bất kỳ người phụ nữ nào, "Còn ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ hết kỳ, tới lúc đó tôi sẽ nghe lời anh, van anh, đừng đυ.ng tới nơi đó"

Nguyễn Lân chăm chú nhìn người phụ nữ bên dưới, bực bội kéo áσ ɭóŧ của cô xuống, cắи ʍút̼ lên hạt châu hồng hào, đầu lưỡi trêu đùa nhay kéo, rồi lại ngậm nó vào trong miệng.

"Nguyễn Lân..."Anh nhất định phải khiến cô khóc cầu xin anh ư??

"...Biết rồi" Người đàn ông nào đó thì thầm, giọng nói nặng nề khi chưa được thỏa mãn

"Tôi, tôi đi lấy canh giải rượu"

Nguyễn Lân buồn bực, chơi đùa bầu ngực của cô thêm một lúc rồi mới thả cô ra.

Vật vả can qua một kiếp, Hà Nhạc Nhạc tự trấn an một lúc, rồi mới bưng canh giải rượu vào phòng ngủ, bước vào, cô thấy Nguyễn Lân đang tựa đầu vào gối, cười nhạo mình

Hà Nhạc Nhạc nghiêng đầu thắc mắc, mãi tới khi thấy quyển sách đang mở ngỏ trong tay anh! Đó chính là quyển "Vệ sĩ có thể nhịn nhưng không thể nhục" mà cô để dưới gối mà! A ...aaaaaaaaaa!!!

"Khẩu vị của cô cũng ghê đấy...chúng ta cứ từ từ thử..."

Cô không muốn đâu!!!! A..........aaaaaaaa!!!!!