Edit: Josel
Phía sau vẫn không vang lên tiếng động cơ xe khởi động, yên tĩnh đến nỗi cái lạnh của đêm đông càng thêm nặng nề, tầm mắt như có như không dán chặt vào lưng cô, khiến lưng cô thẳng tắp đến đau nhức.
Thịnh Đàn nhanh chóng vòng qua một góc rồi bước ra khỏi tầm nhìn của ghế lái chiếc Bentley, cảm giác bị nhìn chằm chằm cuối cùng đã biến mất.
Đầu ngón tay lạnh cóng, cô tùy tiện vuốt mái tóc bị gió thổi bay rồi bước về phía bậc thang trước tòa nhà.
Hai bộ phim đầu tiên của cô thu nhập rất tốt, cô đã mua hai căn nhà ở Bắc Kinh, diện tích không lớn, nhưng vị trí rất tốt, đáng tiếc là nếu vội vã bán đi thì phải giảm giá, cộng lại với nhau cũng có thể được trên dưỡi 4000 vạn, về cơ bản cũng bằng số vốn đầu tư ban đầu.
Sau khi bộ phim bắt đầu, cô sẽ đi theo đoàn làm phim suốt toàn bộ quá trình, cô không cần cái gọi là nhà, khi quay xong cô có thể thuê nhà, sống ở nơi có hoàn cảnh kém cũng chẳng sao cả.
4000 vạn, chỉ cần thù lao của nam chính mới hợp lý, cũng đủ để cô quay hết bộ phim rồi.
Điện thoại trong túi áo khoác rung lên, người gọi là Thịnh Quân Hòa, Thịnh Đàn muốn cúp máy nhưng tay cứng đờ và lạnh ngắt, ngược lại bị trượt sang ấn nút nghe máy, sau đó một giọng nam thô ráp mơ hồ vang lên.
“Đàn Đàn, con còn nhớ hôm nay bận xong phải tới bệnh viện chứ? Ba chờ con ở phòng bệnh, có việc cần nói trực tiếp với con.”
Thịnh Đàn nhếch môi cười lạnh, lúc cô lập được thành tích, thái độ của Thịnh Quân Hoà rất chu đáo lấy lòng, gần đây xảy ra chuyện, toàn bộ mạng sôi trào, khi bọn họ đều đoán cô sắp ngã xuống rồi ông ta lập tức đổi sang bộ mặt khắc nghiệt, tường của cô còn chưa có sập mà ông ta đã gấp gáp đến đẩy ngã.
Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, không biết là ông ta có ý định gì, Thịnh Quân Hòa gọi điện cho cô hai lần, giọng điệu thận trọng, dựa trên sự hiểu biết của cô đối với ông ta, nếu không có chuyện gì đặc biệt muốn nhờ cô thì sẽ không như vậy.
Trong đêm, một chùm pháo hoa xé trời, nổ tung chói sáng, tiếng động át cả tạp âm, đúng lúc cô lười nói chuyện nên đáp “Đang ở dưới lầu”, sau đó cúp máy tiếp tục lên lầu.
Đi được nửa bậc thang ngoài trời, pháo hoa đã tắt dần, một giọng nói trong trẻo với cảm giác hiện diện mạnh mẽ truyền đến tai cô vào đúng lúc này.
—— “Cậu đừng như vậy.”
m sắc rất dễ nhận biết, dễ chịu và bắt tai nhưng lại có chút hồi hộp và căng thẳng.
Thịnh Đàn vô thức dừng lại một bước, nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh, sau đó bất ngờ hoảng hốt vài giây.
Ở đầu bên kia của những bậc thang rộng vài mét, những ngọn đèn vàng ấm áp trải dài từ dưới lên trên, cứ cách vài bước lại có một chiếc đứng với độ sáng tối đa.
Dưới ngọn đèn gần cô nhất, có một chàng trai đang đứng quay lưng về phía cô, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, đôi chân thẳng tắp được quấn trong chiếc quần tây đơn giản, phong cách ăn mặc có ở khắp mọi nơi trên đường phố, nhưng chỉ có cậu có bản lĩnh liếc mắt một cái đã cố định người khác.
Thịnh Đàn đoán là vừa rồi cậu bị người qua đường chặn lại, nếu không với sự nhạy cảm nghề nghiệp của mình lẽ ra phải nhận ra sớm hơn, chỉ cần nhìn từ phía sau cũng đủ để đánh giá chất lượng, sự nhiệt tình của cô gái xinh đẹp đứng đối diện cậu đã chứng minh rồi.
Cô gái cắn môi, đột nhiên nắm lấy tay áo cậu, ngẩng mặt lên kích động nói.
Thịnh Đàn nhìn thấy góc người nghiêng của thiếu niên, tai trái có đường nét xinh đẹp đã đỏ bừng, khiến màu da càng lạnh và trắng hơn, khóe môi nhếch lên, lộ ra những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt, quá mức cao cấp.
Bởi vì có cậu mà khung cảnh trước mắt mang đậm chất điện ảnh.
Trẻ tuổi, đẹp trai và có đủ tư cách để chơi trò hải vương*, thế mà mới bị tỏ tình một xíu đã đỏ tai, ngây thơ như vậy sao?
(*) Hải vương: Trapboy.
“Cậu đồng ý với tôi lần này đi mà, thử cùng tôi đi…” Dường như cô gái nhìn thấy hy vọng, giọng nói không khỏi cao hơn: “Tôi theo đuổi cậu lâu như vậy, cuối cùng thì hôm nay thái độ của cậu đối với tôi đã tốt hơn một chút…”
"Buông ra, tôi không quen." Cậu ngắt lời cô ấy, giọng nói vẫn rất mềm mại, trẻ trung và kiềm chế, ngược lại còn khiến đối phương dễ dàng hưng phấn hơn.
Điện thoại Thịnh Đàn lại rung lên, cô đành phải quay mặt đi, đột nhiên cô cảm thấy sườn mặt của thiếu niên này quen thuộc đến khó hiểu, thậm chí cô còn nghe thấy giọng nói ở đâu đó, rất nhiều diễn viên lướt qua trong đầu cô, nhưng không ai trong số họ trùng khớp, cũng không bằng cậu.
Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô kéo cổ áo khoác lại rồi đi thẳng vào khu nằm viện.
Bóng dáng Thịnh Đàn biến mất ở cuối bậc thang, cô gái dưới ánh đèn đường vẫn đang hết lòng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Cô ấy trơ mắt nhìn thấy, vừa rồi là cậu cố ý véo đỏ tai trái của mình, bây giờ màu đã biến mất không còn chút gì, trong gió đông lạnh giá, cậu ngẩng đầu nhìn cửa khu nằm viện ở phía trên, trong mắt cậu hoàn toàn không có cô ấy.
“Lục Tẫn Nhiên, cậu nhìn tôi đi.” Cô gái dịu giọng nói, cố gắng kéo cậu đi lần nữa nhưng sau đó lại cứng đờ.
Cũng chỉ mới qua một hai phút nhưng sự căng thẳng và ngượng ngùng trên người thiếu niên đã biến mất không còn sót lại chút gì, giống như một chiếc mặt nạ ngoan ngoãn được lặng lẽ gỡ bỏ, trong đôi đồng tử đen uể oải rũ xuống chỉ còn lại sự lạnh lùng và sắc bén quen thuộc.
Tay cô gái run lên vì sợ hãi, làm sao còn dám chạm vào cậu.
Toàn thân Lục Tẫn Nhiên được bao phủ bởi ánh vàng dưới ánh đèn đường, giống như thẻ bài cực phẩm cho dù có nhiều tiền cũng không rút được, cô ấy quá muốn có được nên mới không màng đến sự thờ ơ của cậu từ trước đến nay, còn theo đuổi không bỏ đến bệnh viện, nhưng mà từ giờ phút này bắt đầu, cô ấy thế mà lại có chút sợ hãi cậu.
Làm sao có thể có một người một giây trước còn trông rất ngây thơ dễ dụ nhưng giây tiếp theo đã khiến cho người ta lạnh lẽo từ đầu đến lòng bàn chân.
Trong mắt cậu quả thực có một tia cuồng nhiệt thoáng qua, nhưng tuyệt đối không phải hướng vào cô ấy, những ảo ảnh ngọt ngào ngây thơ đó cũng không thể nào liên quan đến cô ấy, cậu đã thay đổi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Cô ấy nhìn Lục Tẫn Nhiên chậm rãi cởi khóa áo khoác ngoài của cậu, lộ ra chiếc áo mỏng bên dưới, để gió lạnh thổi bay hơi nóng trên người cậu, cái cổ thon dài lạnh đến mức trắng bệch, màu môi cũng nhạt đi.
Mí mắt cậu cụp xuống, khiến khóe mắt hướng lên trên, hàng lông mi đen dày che phủ một bóng hình lưỡi liềm nhỏ, vẻ quyến rũ rất tự nhiên.
Với đường nét khuôn mặt phô trương như vậy, giữa lông mày và ánh mắt có quá nhiều sự tương phản với vẻ thờ ơ phóng đãng, cậu nhìn cô ấy chằm chằm một lúc, trên mặt không có biểu cảm gì: "Lần cuối cùng."
Trái tim cô gái chợt run lên, hoàn toàn bị lời cảnh báo dọa cho sợ hãi, mọi kế hoạch tiếp tục dây dưa của cô ấy đều tự động bị dập tắt.
Lục Tẫn Nhiên cũng không thèm nhìn cô ấy một cái nào nữa, xoay người đi lên lầu, ánh đèn đường lần lượt quét qua vai cậu, bao bọc thân hình cậu trong màn sương lạnh lẽo.