Chương 1.4: Món quà 4000 vạn

Thịnh Đàn một mình đứng ngoài cửa phòng bệnh, mơ hồ nghe thấy giọng nói của Thịnh Quân Hoà bên trong, cảm thấy chán nản không muốn đi vào.

Khi mẹ cô còn sống, mối quan hệ gia đình của cô đã từng rất hòa thuận, hai vợ chồng cũng có tình cảm sâu sắc, khi công việc kinh doanh của Thịnh Quân Hòa phát triển, điều kiện gia đình được cải thiện và có đủ tiền để mua một biệt thự dành cho một gia đình ở Bắc Kinh, mẹ cô lại lâm bệnh nằm viện, cuối cùng cũng không thể qua khỏi được.

Khi mẹ cô qua đời vào mùa đông năm ngoái, cô đã nghĩ như một kẻ ngốc rằng Thịnh Quân Hòa sẽ bị ảnh hưởng nặng nề hơn cô, kết quả là ngay cả trước khi 100 ngày trôi qua, Thịnh Quân Hòa đã dẫn một người phụ nữ xa lạ đi tiêu xài hào phóng vào những món hàng xa xỉ trong trung tâm thương mại.

Cô không thể chấp nhận được và cãi nhau với ông ta, ông ta thậm chí còn giả vờ đáng thương nói làm vậy là để sớm thoát khỏi nỗi đau.

Sau đó ông ta càng ngày càng quá đáng, cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông từng thâm tình với mẹ cô thường xuyên thay đổi bạn gái trong vòng chưa đầy một năm sau khi vợ mình qua đời, ông ta đã sớm quên mất là ai gả thấp, lấy tiền cho ông ta gây dựng sự nghiệp, nhờ đâu mà ông ta mới có ngày hôm nay.

Cô đã từng uy hϊếp Thịnh Quân Hoà, cô không quan tâm bên ngoài ông ta xằng bậy như thế nào, nhưng chỉ cần ông ta dám cưới người về và sống trong phòng ngủ chính của mẹ cô, thì bọn họ sẽ cùng gặp nhau ở dưới địa ngục.

Thịnh Quân Hòa tuần trước bị thương trong một vụ tai nạn ô tô, cô đã đến bệnh viện một lần, cũng không nặng lắm, nếu hôm nay ông ta không gọi điện, cô cũng sẽ không đến.

Thịnh Đàn liếc nhìn điện thoại, thanh thông báo liệt kê tin nhắn từ các nhà môi giới bất động sản, hiện tại không có người mua phù hợp, cô nhịn cảm xúc xuống, thở sâu, ép then cửa xuống.

Ánh sáng trong phòng bệnh rất sáng, cô quay mặt tránh đi, đầu tiên cô nhìn thấy hai người xa lạ đứng trước cửa sổ, ăn mặc như luật sư, sau đó cô chú ý đến một người phụ nữ bên cạnh giường bệnh, đang chỉnh chăn cho Thịnh Quân Hòa.

Người phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, rất xinh đẹp, được bảo dưỡng rất tốt, mỉm cười với cô.

Thịnh Đàn ý thức được cái gì, chán ghét nhíu mày.

Thịnh Quân Hòa dựa vào giường mỉm cười, nắm lấy tay người phụ nữ nói với Thịnh Đàn: “Đàn Đàn đến rồi, đây là dì Tưởng của con, Tưởng Mạn, bạn gái của ba, từ nay về sau bà ấy sẽ sống với ba, ba bị thương nên bà ấy cũng tiện chăm sóc, hôm nay chính thức giới thiệu để hai người làm quen.”

Thịnh Đàn dừng lại tại chỗ, không nói nên lời trước sự vớ vẩn của khoảnh khắc này, sao ông ta dám kéo người phụ nữ đến trước mặt cô?!

Thịnh Quân Hòa nhân lúc cô còn chưa mở miệng, nói: “Ba biết con có ý kiến với việc này, hôm nay ba kêu con đến cũng không phải để cầu tình hay thương lượng, thật ra là mẹ con…”

Ông ta mất tự nhiên dừng một chút, vô thức nhìn ra bên ngoài phòng bệnh một cái, hít hai hơi mới có chút chột dạ nói tiếp: “Trước khi bà ấy mất có để lại một số tiền cho con, đáng lẽ bà ấy định nói cho biết nhưng ai ngờ lại đột nhiên bị bệnh nặng, lúc sắp mất chỉ có ba ở bên cạnh bà ấy.”

“Bà ấy quá tin tưởng ba, đương nhiên sẽ để số tiền này cho ba bảo quản, đến khi nào con cần thì sẽ lấy ra.” Thịnh Quân Hòa lại vi diệu nhìn về phía cửa, lộ ra chút khó xử: “Ba không có nói cho con biết chuyện này, bây giờ thấy con gặp khó khăn nên mới quyết định nói ra.”

Ông ta ngẩng đầu: “Đàn Đàn, ba cũng không muốn hai ba con chúng ta căng thẳng, bộ phim của con không phải đang thiếu tài chính sao? Nếu như con bằng lòng thay đổi thái độ, đồng ý cho dì Tưởng và em trai vào nhà, ba sẽ lấy số tiền này ra cứu nguy cho con, còn nếu không thì… Mẹ con không viết di chúc, con và ba có quyền thừa kế ngang nhau.”

Thịnh Đàn như máu chảy trong tai, cô không thể tin nhìn Thịnh Quân Hoà, cảm giác như có rất nhiều cục đá nhét vào cổ họng, nghẹn đến mức suýt bật cười.

Đôi giày cao gót của cô từng bước một chạm xuống sàn, phát ra âm thanh động mạnh khiến ông ta sợ hãi.