Chương 6

Chu Ngôn nấu một nồi mì trứng cà chua, bưng vào phòng cho Tần Phi Phi, mở cửa phòng ra, quả nhiên cậu thấy cô đang bọc kín trong chăn say sưa xem TV, bên cạnh là hai bịch snack khoai tây nát tàn tạ của Chu Ngôn.

Chu Ngôn chỉ nói một câu: “Anh ta chưa đi.”

Tần Phi Phi như không nghe thấy gì.

Trời lạnh, Chu Ngôn mặc quần áo bông, khoác áo khoác quân đội mà còn cảm thấy lạnh.

Hà hơi một cái còn nhìn thấy làn khói dưới ánh đèn trong mùa đông giá rét.

Người đàn ông ngồi xổm ở đó, vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng.

Chu Ngôn vừa ngồi cạnh cái lò trong bếp để sưởi ấm vừa nhìn hắn, ánh lửa chiếu lên mặt cậu một màu đỏ hồng.

Chu Ngôn cũng chẳng biết mình nghĩ gì, đã lâu rồi cậu không nướng khoai, thế mà bây giờ lại đi nướng hai củ khoai lang đỏ siêu to rồi chạy đến ném cho Hàn Tranh.

Chu Ngôn xuất hiện bất ngờ, động tác cũng đột ngột, làm điếu thuốc chưa châm giữa hai ngón tay của Hàn Tranh rơi xuống đất.

"Nếm thử đi, nhà trồng đấy.”

Mới đầu Hàn Tranh hơi do dự, nhưng có lẽ là đói bụng, cộng thêm thời tiết lạnh, khoai lang nướng lại vừa thơm vừa nóng nên sau đó cũng không chần chừ nữa, bắt đầu lột vỏ khoai lang.

"Vào trong ăn đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Từ chối lần đầu không được, từ chối lần thứ hai còn khó hơn, Chu Ngôn hơi đắc ý thầm nghĩ, hắn không vào không được.

Hàn Tranh vừa định ngồi xuống cạnh lò sưởi thì Chu Ngôn liền bảo “Đợi đã”, sau đó kéo cái ghế nhỏ sang phía hắn, chỉ chỉ: “Ngồi đây, dưới đất dơ.” Nói xong liền tự ngồi xuống nền xi măng bẩn.

Hàn Tranh nhìn bộ quần áo màu đen đơn giản của Chu Ngôn, không nói gì.

Hắn im lặng ăn khoai nướng, Chu Ngôn giơ tay ra sưởi ấm, thỉnh thoảng dùng khóe mắt ngó qua Hàn Tranh, chờ đến khi hắn ăn xong miếng khoai cuối cùng mới cười thầm.

Chu Ngôn rót cho Hàn Tranh một ly nước sôi, Hàn Tranh giống như không hề sợ nóng, uống một hơi cạn sạch.

Chu Ngôn nghĩ chắc là hắn bị lạnh tới mức đông cứng rồi, ngồi cạnh lò sưởi lâu vậy mà mặt và tay vẫn đỏ ửng, trong đôi đồng tử đen như mực giăng đầy tơ máu.

Yết hầu hắn động đậy: “Cậu yên tâm, tối nay tôi nhất định sẽ dẫn em ấy đi.”

Chu Ngôn nhìn ra ngoài cửa: “Bây giờ bên ngoài đang có tuyết rơi, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có bão tuyết, đường trong thôn rất khó đi, nói không chừng núi sẽ bị chặn lại.”

Hàn Tranh im lặng.

“Bỏ đi. Cứ ở tạm chỗ tôi một đêm đi, có điều anh chịu khó ngủ ở nhà kho nhé.”

"Tôi có thể ngủ trong xe.”

“Bây giờ âm mười lăm độ.”

Hàn Tranh lại im lặng.

Chu Ngôn cảm thấy gần đây mình quá rảnh, hoặc tranh thủ con trẻ tích đức cho con cháu, nếu không tại sao hai ngày nay cứ liên tục cho người lạ tới nhà ở? Cậu thích yên tĩnh, thích nhất ở một mình, nếu không phải do bán đồ ăn sáng không kiếm được bao nhiêu tiền, thì cậu đã không cho thuê phòng.

Hàn Tranh vừa nhìn đã biết là loại người có điều kiện sống cực tốt, có lẽ đã quen sống trong nhung lụa, Chu Ngôn dọn dẹp nhà kho, nói một câu "Hình như còn dơ”, không ngờ Hàn Tranh lại đáp hai chữ “Khá tốt”, làm câu khách sáo giả tạo của Chu Ngôn lộn ngược về cổ họng.

Hắn nhận lấy chăn ga mà Chu Ngôn đưa cho, im lặng trải lên, Chu Ngôn đứng một bên, cứ như người ngoài cuộc vướng tay vướng chân, nói “Có việc thì gọi tôi” xong liền dứt khoát đi ra ngoài.

Giúp Hàn Tranh đóng cửa lại, Chu Ngôn xoay người ngẩng đầu lên, rồi bị Tần Phi Phi đứng ở chỗ rẽ cầu thang làm cho giật mình. Cô mặc đồ trắng từ trên xuống dưới, tóc dài rối tung, vẻ mặt u ám nhìn Chu Ngôn.

“Muốn hù chết tôi à?” Chu Ngôn nhướng mày.

Tần Phi Phi nhíu mày, chu môi, bực bội nói: “Anh Chu Ngôn, sao anh lại cho anh ta vào?”

Chu Ngôn rất cạn lời với Tần Phi Phi: “Không cho anh ta vào thì đêm nay anh ta sẽ bị chết cóng đấy. Cô có biết bây giờ bên ngoài mấy độ không?”

Tần Phi Phi vẫn không phục, trừng to mắt nhìn Chu Ngôn: “Anh Chu Ngôn, anh đừng có bị vẻ ngoài của anh ta lừa! Anh ta khỏe lắm! Nhiệt độ ngoài đó không làm anh ta chết cóng nổi đâu! Trước kia Hàn Tranh từng làm lính ở Nội Mông, kiểu thời tiết tiết cực đoan này anh ta cũng gặp qua rồi, còn nhiều lần suýt chết nữa...”

Xem ra cậu đoán không sai, Chu Ngôn chửi thầm, quả nhiên Hàn Tranh đã từng là quân nhân.

Có điều đôi tình nhân này cũng độc lạ thật đấy, Hàn Tranh mặc kệ Tần Phi Phi nhảy xuống cái hồ lạnh như băng, Tần Phi Phi cũng chẳng thèm lo Hàn Tranh bị chết cóng trong ngày bão tuyết.

“Đời trước hai người có thù oán gì à? Chia tay sớm chút đi.”

Người Tần Phi Phi run lên, trừng mắt như sắp rớt luôn tròng mắt ra ngoài: "Anh Chu Ngôn anh hiểu lầm rồi! Hàn Tranh là anh của tôi! Tuy không phải anh ruột nhưng đã sống chung từ nhỏ đến lớn! Anh ta cũng gọi ông nội tôi là ‘ông nội’ đấy!”

Chu Ngôn vốn không rảnh lo chuyện nhà người ta, có điều mối quan hệ này khá thú vị, dù sao cậu cũng rảnh không có gì làm, bèn thuận thế hỏi tiếp: “Vậy tại sao hai người lại cãi nhau?”

Tần Phi Phi “Hừ” một tiếng, không phục: “Ai bảo anh ta muốn cưới đồ xấu xa kia làm chi!”

Chu Ngôn “Ồ” lên, đã hiểu.

"Thế là vì không thích chị dâu tương lai nên cô mới dùng cách tự sát để phản đối?”

“Cô gái đó xấu xa cỡ nào chỉ có mình tôi biết, những người khác đều không ai tin...”