Chương 7

Không biết tại sao, Chu Ngôn cảm nhận được cảm xúc của Tần Phi Phi đột nhiên chuyển từ phẫn nộ thành mất mát.

“Được rồi được rồi, không nói nữa, sớm hay muộn gì cũng phải về giải quyết, khóc lóc quậy phá cũng không phải là cách. Nhà có người lớn mà, cần gì cô phải làm loạn?”

Chu Ngôn cười cười, thấy cô lại sắp nổi giận liền vội vàng trấn an cảm xúc của cô.

Chu Ngôn cho rằng trễ nhất là hôm sau bọn họ sẽ về, nào ngờ trận tuyết này lại rơi mãi không chịu dừng.

Bên ngoài là lớp tuyết đọng thật dày, giống như toàn bộ thế giới đều biến thành màu trắng chỉ trong một đêm. Chu Ngôn không thích tuyết rơi, đặc biệt là rơi nhiều thế này.

Đâu đâu cũng trắng xóa, chói mắt.

Trước nay miệng Chu Ngôn rất thối, hôm qua nói là không chừng núi sẽ bị chặn, quả nhiên, sáng sớm tinh mơ cán bộ ủy ban thôn Triệu Tam đã đến từng nhà thông báo: Vì sự an toàn của người dân, hy vọng hai ngày này mọi người cố gắng đừng ra khỏi thôn.

"Tiểu Ngôn à, cho chú bát hoành thành bốn đồng.”

Không lâu sau, Chu Ngôn sai Tần Phi Phi bưng hoành thánh ra.

Triệu Tam thấy là người lạ thì ngẩn người: “Ai thế? Sao chỗ này lại có một cô bé? Tiểu Ngôn, chú mày lại lừa con người ta à?”

“Tôi cho cô ấy ở miễn phí mấy ngày, bảo cô ấy bưng bát hoành thánh chắc không có quá đáng đâu đúng không?” Chu Ngôn lại nhớ đến hai ngàn tám trăm tệ kia, đau như đứt mấy khúc ruột. Nếu sớm biết hai vị tổ tông đó ở đây lâu như vậy, thì lúc trước cậu đã không sĩ diện trả tiền lại rồi.

"Tiểu Đinh còn chưa về sao? Đi lâu thật đấy, Tiểu Ngôn à, cậu phải có tâm vào.”

"Ăn hoành thánh của chú đi!”

Chu Ngôn trợn trắng mắt, cầm giẻ lau trên bàn đi vào bếp.

Tần Phi Phi lẽo đẽo sau mông vào theo.

"Anh Chu Ngôn, người tên Tiểu Đinh... Là ai thế?”

Cô gái này còn rất nhiều chuyện nữa... Chu Ngôn nhìn cô một cái: “Khách trọ của tôi. Người thuê cái phòng hiện giờ tôi đang ở.”

"Ồ.” Trần Phi Phi đột nhiên mất hứng, lúc xoay người đi ra thì đυ.ng phải Hàn Tranh đang muốn vào.

“Anh làm gì đấy?!”

Hàn Tranh không để ý tới cô, thẳng thừng vòng qua cô rồi hỏi Chu Ngôn: “Chỗ này không có sóng?”

Chu Ngôn quay đầu nhìn điện thoại trong tay hắn, nhún vai: “Bão tuyết, năm nào trong núi cũng thế. Cần dùng điện thoại gấp à?”

Hắn trầm ngâm một lát rồi gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Phi Phi, sau đó lại nhìn Chu Ngôn: “Báo bình an cho người nhà, sợ họ lo lắng.”

“Điện thoại không có sóng đâu, anh phải tìm điện thoại bàn gọi. Nhưng bây giờ ai cũng dùng điện thoại di động, người dân trong thôn đã tháo hết điện thoại bàn từ lâu rồi.”

Hàn Tranh im lặng.

“Anh Chu Ngôn...” Tần Phi Phi kéo ống tay áo cậu.

Chu Ngôn nhìn dáng vẻ như đã làm sai của Tần Phi Phi, lòng cậu lại mềm đi, nói: “Có điều năm ngoái Lão Ngư Đầu ở phía đông thôn nói trong tiệm đánh cờ của ông ấy còn một cái chưa tháo, không biết bây giờ có còn không...”

Hàn Tranh nghe vậy, vẻ mặt có chút thay đổi, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Chu Ngôn.

"Cậu có thể dẫn tôi đi được không?”

Chu Ngôn nghĩ chắc chắn đời trước mình mắc nợ hai người này.

Tiệm đánh cờ của Lão Ngư Đầu vừa xa vừa khó tìm, đường còn rất khó đi, vốn dĩ Chu Ngôn bảo Hàn Tranh lấy xe máy điện chở cậu đi, nhưng tuyết thật sự quá dày, lái cứ lệch qua lệch lại, Chu Ngôn không muốn chết nên dứt khoát kêu dừng.

“Thôi được rồi, chúng ta nên đi bộ thì tốt hơn.”

Hàn Tranh nhíu mày: “Vậy chiếc xe thì sao?”

“Đậu đây đi, thôn nhỏ, không có trộm đâu.”

Chu Ngôn và Hàn Tranh đi trên con đường nhỏ vắng tanh, cậu ở phía sau chỉ đường, Hàn Tranh đi phía trước.

Vóc dáng Hàn Tranh cao, chân dài, bước chân lại vững vàng, thường xuyên bỏ Chu Ngôn lại phía sau một đoạn thật xa.

Chu Ngôn thấy Hàn Tranh giống như một cái hũ nút vậy, nửa tiếng mà cũng chẳng nói lấy một câu, còn cậu đối với hắn thì chỉ là một cái GPS chạy bằng cơm.

Đi một lúc lâu liền đi hết nổi, chân giống như bị rót chì vậy. Tuy là ngày tuyết rơi, nhưng đi kiểu vậy cũng đổ mồ hôi khắp người, quần bông và vớ đều ướt, cả người rất khó chịu.

Chu Ngôn thật sự chịu không nổi nữa, gọi Hàn Tranh lại: “Chúng ta nghỉ một lát đi.”

Đúng lúc phía trước có cái nhà rơm bị bỏ hoang, Chu Ngôn ngồi dưới đất, gỡ khăn quàng cổ và mũ xuống rồi thở hổn hển.

Hàn Tranh ngồi cách cậu nửa mét, sống lưng thẳng tắp, vẫn luôn cúi đầu xem cột sóng trên điện thoại.

"Đừng xem nữa, không có sóng đâu. Nếu không Triệu Tam cũng sẽ không tới từng nhà thông báo là đừng ra ngoài.”

Hàn Tranh bỏ điện thoại vào túi, nói với cậu: “Nếu chỗ đó không có điện thoại thì chiều tôi sẽ về.”

Chu Ngôn nhìn đôi mắt của Hàn Tranh, cảm nhận được một sự áp bách vô hình.

Giọng điệu và ánh mắt của cậu đều nhàn nhạt: “Anh điên rồi à?”

“Ông nội có bệnh tim và cao huyết áp, mấy ngày trước tái phát phải nhập viện, tôi vẫn luôn gạt Phi Phi.”

"Đường núi vốn đã khó đi, tuyết còn đọng dày như vậy, anh sẽ lạc đường đấy. Hơn nữa tuyết rơi mãi không ngừng, lái xe ra ngoài rất nguy hiểm. Triệu Tam nói...”