Chương 5

Chu Ngôn tiếp tục ở trong bếp nhào bột, nhào đến khi tay tê rần mới rửa tay, định về phòng ngủ thêm chút nữa. Lúc đến cửa dẹp cái ghế nằm, khóe mắt cậu lơ đãng nhìn qua một phía, động tác dọn bất giác dừng lại.

Người đàn ông ngồi xổm ở cửa, điếu thuốc trên tay chỉ còn một nửa, hít thuốc nhả khói, rồi một cơn gió chợt kéo tới, làm Chu Ngôn ngửi được một mùi thuốc lá như có như không, mùi không nồng, thậm chí còn rất nhạt.

Cho dù chỉ thấy mỗi góc nghiêng của hắn, Chu Ngôn cũng biết hắn đang cau mày.

Chu Ngôn nhìn chiếc xe việt dã đậu cách đó không xa, sau đó thu mắt lại rồi đi lên lầu.

Quả nhiên đúng như dự đoán, cửa phòng ngủ của cậu đóng chặt, cậu gõ mạnh cửa phòng, bên trong truyền ra một tiếng thét bén nhọn.

"Cút đi!’

Chu Ngôn bình tĩnh lại: “Là tôi.”

Vài giây sau cửa được hé ra, Tần Phi Phi lộ ra một con mắt, ngó quanh sau đó kéo Chu Ngôn vào phòng rồi đóng cửa cái ‘rầm’, mọi hành động đều rất liền mạch lưu loát.

"Người đàn ông kia là ai?”

“Hàn Tranh.” Tần Phi Phi chán nản nghịch ngón tay mình, lảng tránh ánh mắt của Chu Ngôn: “Anh Chu Ngôn, anh đừng quan tâm đến anh ta.”

“Đừng quan tâm tới anh ta?” Chu Ngôn nhìn dáng vẻ của cô, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh ta muốn dẫn cô đi cô không đi, một hai phải ở lại chỗ tôi, vậy sao cô lại không hỏi tôi rằng tôi có chào đón cô không?”

Tần Phi Phi không nói, xoa nắn ngón tay, cắn chặt môi như đăm chiêu gì đó, dáng vẻ rất bối rối.

Chu Ngôn đang định nói tiếp thì thấy cô gái trước mặt bỗng rơi hai giọt nước mắt, hơn nữa rơi càng lúc càng nhiều, như sông suối vỡ đê. Đời này Chu Ngôn sợ nhất là con gái khóc, vừa thấy con gái khóc thì cậu còn khó chịu hơn đối phương nữa, nên dù ban đầu cậu đã quyết định không dung túng Tần Phi Phi, lúc này lại không nhịn được mà mềm lòng.

"Thôi được rồi, đừng có khóc, tạm thời tôi sẽ không đuổi cô đi, cô bình tĩnh trước đã, lát nữa tôi sẽ làm cơm trưa cho cô ăn, có chuyện gì ăn xong rồi giải quyết.”

Tần Phi Phi nghe thế, như được ân xá mà gật đầu: "Anh Chu Ngôn, anh thật tốt!”

Vì vậy “Người tốt Chu Ngôn” phải cưỡi chiếc xe đạp sắp rớt ra từng mảnh đến chợ mua đồ ăn. Rau Chu Ngôn tự trồng, gia cầm thì tự nuôi, nên đi chợ cũng chỉ mua gia vị và một số nguyên liệu nấu ăn đặc biệt thôi.

Người đàn ông tên Hàn Tranh kia thấy cậu đi rồi về, ánh mắt và thần thái không thay đổi chút nào, quả thật rất giống người gỗ. Nếu không phải tàn thuốc lá dưới chân hắn dần chất đống thì Chu Ngôn đã tưởng thời gian bị ấn nút tạm dừng rồi.

Chu Ngôn làm một món mặn một món chay và canh: Cà ri gà khoai tây, canh rau cải ngọt, canh gà trứng cà chua. Sau khi làm xong, cậu ra cửa gọi Hàn Tranh: “Ăn cơm trước đi.”

Hàn Tranh dập thuốc, quay đầu nhìn cậu một cái, thu ánh mắt sắc bén lại: “Cảm ơn, tôi không đói.”

Chu Ngôn nhún vai, không mời lần thứ hai mà đi thẳng lên lầu gọi Tần Phi Phi.

Tần Phi Phi vui vẻ ra mặt, phấn chấn đi đến bàn ăn, nhưng lúc này không biết tại sao Hàn Tranh lại đột ngột từ phòng bếp đi ra, đầu tiên Tần Phi Phi sửng sốt, sau đó liền muốn chạy. Hàn Tranh nhanh tay nhanh chân túm cổ áo cô lại, như diều hâu bắt gà con mà tha cô đến trước bàn.

"Ngồi xuống ăn cơm, ăn xong về với anh.”

Giọng Hàn Tranh vừa trầm vừa thấp, lại còn lộ ra sự uy nghiêm, Chu Ngôn nghĩ, cái loại cảm giác này, ờm...nói sao nhỉ? Giống như quân nhân? Cậu gần như dám khẳng định người này đã từng làm lính.

"Em đã nói rồi, em! Không! Về!”

Tính tình Tần Phi Phi như trẻ con, ở trước mặt Hàn Tranh là chả khác gì đứa con nít ba tuổi.

Hàn Tranh ngoài cười nhưng trong không cười, hừ lạnh một tiếng: “Em biết hôm qua mấy giờ ông em mới ngủ không?”

Chu Ngôn nhạy bén phát hiện, sau khi Hàn Tranh nói câu đó xong, vẻ mặt Tần Phi Phi thoáng có sự do dự, nhưng lướt qua rất nhanh, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến em.”

Lúc này Hàn Tranh cười thật, Chu Ngôn đoán chắc hắn tức giận thật rồi, đơn giản nói một chữ “được” liền về ngồi xổm ở chỗ cũ, tiếp tục im lặng hút thuốc.

Chu Ngôn làm một người không biết gì mà đứng xem, không có lập trường để nói thêm gì cả, nên chỉ lẳng lặng ăn cơm trưa với Tần Phi Phi. Ăn cơm xong, hai người mạnh ai nấy về phòng, Chu Ngôn không biết sau đó Tần Phi Phi làm gì, còn cậu thì đánh được một giấc tới khi bầu trời bên ngoài tối đen.

Mùa đông ban ngày ngắn, mới hơn bốn giờ mà trời đã tối sầm, Chu Ngôn bò ra khỏi ổ chăn ấm áp, chỉ thấy bên ngoài đã lạnh hơn rồi.

Cậu ra ngoài nhìn, thấy Hàn Tranh vẫn ngồi ở đó, cậu chỉ thấy được cái bóng đen và ánh lửa lúc sáng lúc tối của đầu thuốc.