Chương 4: Sau này còn dám chạy trốn nữa không? (H+)

Phong Kình kiềm chế ý muốn bắn tinh, đem cô gái dưới thân lật lại để Tô Oánh đối mặt với mình, anh hạ người cắn xuống đôi môi đỏ thắm của cô, hung dữ nói: “Còn dám chạy không?”

Trong lòng Tô Oánh chán ghét anh, tại sao anh không giải thích chuyện của mình với Bạch Liên đi? Mọi người đều nói anh và Bạch Liên rất xứng đôi, hiện tại cái người này lại ở đây thao mình, côn ŧᏂịŧ còn đang cắm trong cơ thể cô đây này!

Tô Oánh không ngăn cản anh nữa, cô thầm ghi nhớ chuyện này, tương lai vì bất cứ lý do gì, cô cũng sẽ không để yên đâu

Phong Kình nhìn người phụ nữ đã ngoan ngoãn lại, anh cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng không nói gì, giờ phút này anh muốn bắn tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể của cô, để thân thể của cô từ trong ra ngoài đều sẽ có hơi thở của mình, xem cô còn dám chạy hay không!

“A ưʍ...” Anh lại hung hăng cắm vào bên trong khiến Tô Oánh phải run rẩy

Tô Oánh cũng chậm rãi hưởng thụ cảm giác này, Phong Kình nhìn tiểu yêu tinh dưới thân đã đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, một tay nắm lấy bầu vυ" xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, đôi môi hoa anh đào lập tức phát ra những âm thanh mê hoặc lòng người, khóe miệng cô cong lên, khiến tim anh cũng nóng rực, côn ŧᏂịŧ càng cương cứng hơn.

“Yêu tinh!”

Phong Kình mạnh mẽ đâm vào bên trong, dâʍ ŧᏂủy̠ ở chỗ giao hợp của hai người nhanh chóng làm ướt ga trải giường

Phong Kình bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, để đôi chân thon dài cuốn lấy eo anh, “Đâm mạnh một chút a...”

“Ô ô ô, chậm một chút đi, sắp hỏng rồi, quá nhanh... a ha... sắp bị cắm hỏng rồi...”

“Ai bảo em câu dẫn anh!” Phong Kình nhìn vẻ đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙© của cô, hoa huyệt đã bị đâm đến đỏ lên, cánh môi đáng thương đang run rẩy.

“Khốn nạn a..” Lúc cô đang thoải mái, Phong Kình lại rút côn ŧᏂịŧ ra, nhẹ nhàng cọ xát ngoài hoa huyệt, qυყ đầυ di chuyển quanh mép hai cánh hoa, ngăn chặn tất cả dâʍ ŧᏂủy̠ muốn chảy ra ngoài

Tô Oánh vặn vẹo mông nhỏ, cô muốn côn ŧᏂịŧ lớn tiến vào: “Đi vào, em muốn.... Phong Kình....”

“Bảo bối, là em muốn chậm một chút mà, hiện tại làm sao?”

“Đi vào...” Da^ʍ huyệt của Tô Oánh lúc đóng lúc mở, khao khát Phong Kình tiến vào.

“Gọi ông xã.”

“Ông xã...”

Phong Kình liền đâm côn ŧᏂịŧ thô to vào hoa huyệt, một đường cắm rút vào hành lang đang co rút.

“A...” Tô Oánh nhịn không được mà rêи ɾỉ, cô căng mình ra tiếp nhận anh, đôi tay bắt lấy bầu ngục của mình, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ đang dâng trào, hoa huyệt căng trướng, bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ của anh, thân thể thoải mái đến run rẩy.

Phong Kình trực tiếp cắm đến tử ©υиɠ của cô, sau đó lại chậm rãi rút ra, trong nháy mắt lại đâm sâu vào, hai thân thể va chạm phát ra những tiếng bạch bạch bạch liên tục, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ướt đẫm nơi kết hợp của bọn họ.

“A, thật lớn,...” Tô Oánh bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn, cô điên cuồng thuận theo động tác của anh, Bạch Liên gì đó đều vứt sang một bên, cô chỉ muốn được anh thao.

Ngón tay của Phong Kình chạm lên hoa hạch, trêu chọc cho cô gái dưới thân run rẩy liên tục, miệng nhỏ giương lên, không ngừng ô a gọi bậy, hai bầu vυ" cũng bị chà đạp đến hồng lên.

Cô gái nhỏ khẽ nức nở, vừa dâʍ đãиɠ vừa mềm mại, hoa huyệt nhỏ dưới thân không ngừng mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của anh, bộ dáng kia quả thực là yêu tinh mà.

Phong Kình hận không thể khảm cô vào trong thân thể, anh điên cuồng đâm vào, nghiền nát chỗ thịt mềm của cô

“A a a, không cần đâm chỗ đó Phong Kình, quá nhanh, ô ô ô,... Ông xã quá nhanh, a a, muốn đến...”

Ngón chân của Tô Oánh cuộn tròn lại, động tác của Phong Kình càng nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ to lớn tàn sát bừa bãi trong hoa huyệt.

“Tại sao lại như vậy... ô ô... Sắp bị cắm hỏng rồi, quá nhanh.... A tới rồi... Tới a a a...”

Hoa huyệt của Tô Oánh phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, trực tiếp tưới ướt Phong Kình, anh điên cuồng đâm vào bên trong, đã sắp cao trào rồi, tinh quan liền thả lỏng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng phun vào tử ©υиɠ, đến khi hoa huyệt đã tràn đầy mới dừng lại.

Tô Oánh cạn kiệt sức lực, nhưng người đàn ông vẫn cúi người hôn lên môi cô, cảm giác liên miên quấn quýt khiến cô cảm thấy khó chịu.

Vì sao anh lại không giải thích?

Giải thích một câu sẽ chết à?

Tô Oánh quay người đi, hoàn toàn không có vẻ nhiệt tình như lúc nãy: “Em mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Phong Kình thấy cô cũng mệt mỏi, vì vậy liền nằm cạnh cô, yên lặng không nói chuyện.

Tô Oánh thật sự cạn kiệt sức lực, chỉ một lát đã ngủ, trong lúc mơ màng cô cảm thấy có người tắm rửa cho mình, cô khẽ nức nở hai tiếng, nhưng vì quá mệt mỏi nên vẫn không tỉnh lại

_____

Ngày hôm sau

Lúc Phong Kình tỉnh lại đã không thấy người bên cạnh đâu, chỉ thấy một tờ giấy bên cạnh.

[ Chúng ta tách ra một thời gian đi, em đột nhiên phát hiện, hai con người hoàn mỹ, cũng không nhất định sẽ đến với nhau]

Là chữ của Tô Oánh!

Phong Kình lập tức xoay người xuống giường, cô đi rồi?!

Hôm qua bọn họ còn quấn quýt ở đây, hôm nay cô đã bỏ anh ở lại chạy đi?

Nữ nhân này!

Phong Kình nghiến răng nghiến lợi, đợi đến lúc bắt được cô nhất định phải thao cho yêu tinh kia không xuống giường được! Cái gì gọi là không nhất định đến với nhau?!

Anh chỉ muốn nói cho cô biết, cho dù dưa xanh hái không ngọt, anh cũng có thể cho thêm một muỗng đường!

Hơn nữa, trên dưới của cô còn ngọt như vậy.

Nhưng mà...

Đột nhiên sắc mặt Phong Kình đen lại, hôm qua nữ nhân kia có hỏi anh cái gì Liên ở bên nhau? Cái gì Liên.... Là ai chứ?”