Chương 3: Nữ nhân muốn rời nhà trốn đi bị bắt về thao liên tục (H)

Trải qua sự kiện trên tàu điện ngầm lần trước, Tô Oánh từ chối tất cả lời mời đi tham gia tiệc tùng của Phong Kình, ví dụ như xe buýt, rạp chiếu phim..

Cô nằm trên sô pha lướt Weibo, nhìn thấy hotsearch đỏ chói liền tức giận đỏ mắt.

Lại có người muốn cùng ông xã nhà cô tạo CP!

[ Tiểu hoa đán mới nổi đi ăn tối với tổng tài Phong Kình, nghi vấn đưa tình yêu ra ánh sáng]

___ Bạch Liên và Phong Kình thật xứng đôi, a a a, đây là tình yêu thần tiên gì, đại minh tinh và tổng tài aaaa.

___ Phong Kình là nam nhân tốt, ta cũng muốn a a a!

___ Tôi cảm thấy Bạch Liên và Phong Kình không xứng đôi, cô ta chính là bạch liên hoa, các người đã quên lần trước cô ta đã cướp đi đại ngôn của Tô Oánh hả? Loại nữ nhân này không được.

___ Nghe nói bên ngoài Phong Kình rất ghét Tô Oánh, cho nên chuyện của hắn và Bạch Liên có khả năng là sự thật.

___ Tôi cảm thấy Tô Oánh có thực lực hơn Bạch Liên, không biết có phải Phong Kình mù rồi không.

___ Tôi cảm thấy Tô Oánh không đẹp bằng Bạch Liên, Phong Kình chán ghét Tô Oánh cũng là chuyện bình thường, Bạch Liên tỷ tỷ rất tốt, da trắng, mặt xinh chân dài, tôi mà là nam nhân tôi cũng không chịu được.

A! Thiểu năng trí tuệ!

Tô Oánh đặt di động xuống, ánh mắt hiện lên tia phẫn uất.

Người khác cảm thấy cô thế nào không quan trọng, nhưng Phong Kình lại nói với bên ngoài là anh chán ghét cô? Cẩu nam nhân! Ngày hôm qua ở trên giường còn gọi người ta là bảo bối!

Tô Oánh đứng dậy, tên nam nhân đáng chết này còn ăn cơm với Bạch Liên, dù hắn với cô ta chỉ là tai tiếng, cô vẫn muốn rời nhà trốn đi! Để hắn biết đi ăn cơm với bạch liên hoa kia là một sai làm!

Tô Oánh và Phong Kình chưa kết hôn, hai người đã yêu đương hơn một năm, cả thân thể và linh hồn đều phù hợp.

Tô Oánh vào phòng, đóng gói quần áo, dù sao ngày mai cũng phải tiến tổ, ở bên ngoài ở một đêm rồi đến đoàn phim, phải giấu giếm tên nam chân chó chết kia!

Lúc sắp ra đến của thì Phong Kình trở lại, cô lôi kéo hành lý ra cửa, ngay cả nhìn cũng lười liếc anh.

“Bà xã, em ra đón anh hả?” Phong Kình mở rộng tay đón cô.

“Tránh ra!” Tô Oánh trừng mắt nhìn anh, vòng qua thân thể cao lớn, “Đừng chắn đường!” nói xong liền lôi hành lý rời đi.

Trợ lý đưa Phong Kình trở về vội vàng lái xe rời đi, tình huống này có vẻ không ổn.

Phong Kình ánh mắt tối sầm bắt lấy cổ tay cô, đem người kéo vào l*иg ngực, “Sao lại tức giận?”

“Em không tức giận.” Tô Oánh nở nụ cười nhạt, “Mời anh bỏ tay ra!”

Nhìn hotsearch đi, nhiều người nói anh và Bạch Liên xứng đôi như vậy, cô sắp tức chết rồi.

Bạch Liên là người cô ghét nhất, Phong Kình cũng biết chuyện này, vậy mà anh vẫn đi ăn cơm với cô ta, còn bị chụp hình lại.

Mặc kệ nguyện nhân là gì, tất cả đều là anh sai.

“Cái miệng nhỏ này sắp vểnh lên treo được đồ luôn rồi, còn nói không tức giận?” khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Kình nở nụ cười bất đắc dĩ, ngón tay thon dài véo mũi cô, “Vì chuyện gì mà tức giận như thế?”

Tô Oánh ném tay anh ra, đôi mắt đỏ lên: “Chuyện anh với Bạch Liên là như thế nào? Trên mạng đều nói anh và cô ta là người yêu, anh cũng không từ chối!”

“Có chuyện này?” Phong Kình mệt mỏi xoa mày, “Em đừng nghĩ nhiều, anh với cô ấy trong sạch, em cũng biết rõ, trong lòng anh chỉ có em.”

“Em nghĩ nhiều?” Tô Oánh bỏ tay anh ra, “Đúng, là em nghĩ nhiều rôi.”

Rõ ràng chỉ dỗ dành chút là được, hiện tại cô thực sự tức giận rồi, giống như chỉ có mình cô vô lý, là cô chuyện bé xé ra to.

Cô lôi kéo hành lý rời đi, Phong Kình nhanh chóng bắt lấy cô, đem cô khiêng lên vai, lôi hành lý vào nhà.

Nữ nhân này, anh phải thao cô không thể xuống giường mới được.

“Buông tôi ra, khốn nạn! Buông ra!” Tô Oánh cực kỳ tức giận, không ngừng đánh lên lưng anh.

Phong Kình vứt hành lý vào phòng, đem cô ném lên giường, kéo cà vạt trói tay cô lại.

“Khốn nạn! Buông em ra!” Tô Oánh đá chân anh, “Phong Kình, anh khốn nạn!”

“Khốn nạn?” Phong Kình cởi đồ cô ra, bàn tay to nắm lấy bầu ngực tròn trịa, môi mỏng cong lên, “Bảo bối, lúc anh thật sự khốn nạn em còn chưa thấy đâu.”

Đôi tay bị cà vạt trói lại, Tô Oánh tức giận, tại sao mỗi lần cô đều không đánh thắng anh.

Sau khi Phong Kình cởi hết áo của cô, anh bắt đầu cởϊ qυầи, đang là mùa hè nên Tô Oánh mặc một cái quần giữ nhiệt.

Nam nhân dễ dàng cởi ra, “Phong Kình! Anh buông em ra ô ô ô...”

Anh trực tiếp dùng qυầи ɭóŧ chặn miệng cô lại, côn ŧᏂịŧ thô dài cắm thẳng vào tiểu huyệt mềm mại.

“Ưʍ...” Tô Oánh quay đầu đi chỗ khác, côn ŧᏂịŧ thật lớn.

Phong Kình cắm thẳng đến chỗ sâu nhất, vách tường mềm mại bao chặt lấy anh, khiến côn ŧᏂịŧ còn có chút mềm mại trực tiếp cứng lên như sắt.

“Thật là một cô nàng dâʍ đãиɠ.” Phong Kình đem người cô lật lại, côn ŧᏂịŧ thô dài cắm vào liền tục, “Thật da^ʍ, kẹp chặt như vậy.”

“Ô ô ô...” Tô Oánh ỡm ờ để anh làm, cô càng thêm tức giận, cô còn chưa hết giận đâu, nhưng thân thể rất thành thật, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra, thấm ướt côn ŧᏂịŧ của anh, cô hận không thể bấm gãy anh.

Đã không dỗ cô còn cưỡng ép cô!

“Bảo bối thật chặt, âʍ ɦộ thao lâu như vậy cũng không lỏng ra.” Phong Kình bị cô kẹp sướиɠ đến nỗi da đầu tê dại.

Anh nhìn mông tròn nhích tới nhích lui, liền đánh một phát lên mông cô, da thịt trắng nõn lập tức xuất hiện một dấu vết đỏ bừng.

Nếu là ngày thường anh sẽ đau lòng không thôi, nhưng giờ phút này, anh chỉ muốn trừng phạt nữ nhân muốn chạy trốn này.

“Sau này còn dám trốn nhà đi không?” Phong Kình đâm côn ŧᏂịŧ vào, đánh lên mông cô.

“Khốn nạn...” Tô Oánh đã nhổ đồ vật trong miệng ra, cô bị thao đến nỗi nói không ra lời.

“Oánh Oánh thật là dâʍ đãиɠ, khăn trải giường đều là dâʍ ŧᏂủy̠ của em, côn ŧᏂịŧ của anh cũng không ngăn được.”

Anh xấu xa cười một tiếng, lúc cô đang trừng mình liền đâm sâu vào tử ©υиɠ, “Thật ấm áp, chút nữa anh sẽ tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho đóa hoa này.”

“A! Phong Kình, chậm một chút, nơi đó không cần,...” Tô Oánh bị đâm đến trợn trắng mắt, Phong Kình không ngừng dùng côn ŧᏂịŧ ma sát chỗ thịt mềm của cô, Tô Oánh đã không còn sức tức giận nữa, thân thể sung sướиɠ khiến đầu óc trống rỗng, chỉ thấy kɧoáı ©ảʍ dưới thân phóng đại lên vô số lần.

Phong Kình thích nhìn thấy bộ dáng mẫn cảm lúc trên giường của cô, khóe mắt của cô đã đầy nước mắt, động tác của anh lại nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ to lớn tàn sát bừa bãi trong cơ thể cô.

Chỗ giao hợp đã rất ướŧ áŧ, Phong Kình nhìn hoa môi rung động, đáng thương phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của anh, lúc anh rút ra, cánh hoa cũng hé mở, lộ ra thịt non bên trong.

Hiệu quả thị giác khiến mắt Phong Kình nóng lên, anh đánh lên mông đào trắng nõn của cô, sau đó càng đâm sâu vào thân thể của cô.

“A, Phong Kình, khốn nạn,... A, quá nhanh, chậm chút,....”

Tiếng rêи ɾỉ của Tô Oánh giống như tiếng mèo kêu khiến Phong Kình hận không thể nhét luôn hai túi tinh hoàn vào thân thể cô, nữ nhân này thật tra tấn anh.

“Phong Kình, muốn đến, ... a... Tới rồi!” Tô Oánh tiết thân, hoa dịch không ngừng tưới lên qυყ đầυ của Phong Kình, tiểu âʍ ɦộ gắt gao cắn chặt côn ŧᏂịŧ, sướиɠ đến nỗi anh chút nữa bị kẹp bắn.