Chương 2: Bị tên biếи ŧɦái trên tàu điện ngầm cắm vào thật sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy tiểu âʍ ɦộ 2 ( HHH )

“Em nên gọi anh bằng gì?” Phong Kình mắt đen lại khiến người ta rùng mình, tay anh căng thẳng nắm lấy một bên ngực của cô, dùng đầu ngón tay khảy khảy đầṳ ѵú, nhẹ nhàng như lông chim xẹt qua.

“Biếи ŧɦái!” Tô Oánh hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, có cần diễn sâu đến thế không?

Phong Kình nhìn cô, sắc mặt đỏ hồng, bàn tay trắng nõn đang đẩy trên ngực anh, bộ dáng dục cự còn nghênh, đôi mắt ướt dầm dề thẳng lăng nhìn vào mắt anh.

Thịt huyệt mềm mại dưới thân cô gắt gao mυ"ŧ lấy ngón tay anh, dâʍ ŧᏂủy̠ mang theo mùi thơm lạ lùng đã làm ướt đẫm tay anh.

Môi mỏng Phong Kình hơi cong lên, ở lúc cô lưu luyến không rời lại rút ngón tay ra, đem ngón tay ướt đẫm kia nâng lên trước mắt cô, “Tiểu tao hóa, nước nhiều như vậy?”

“Nếm thử đi.” Phong Kình duỗi tay đến trước mặt cô.

“Không cần!” Tô Oánh xoay đầu đi, nam nhân này còn có niềm hưng phấn ác liệt như thế! Đột nhiên, cô cảm giác đầṳ ѵú mình lạnh căm căm, nam nhân đã kéo áo ngực của cô xuống một chút, đem chất lỏng sáng lấp lánh kia bôi lên đầṳ ѵú.

Còn không phải để chút nữa cho hắn ăn sao...

Tô Oánh còn chưa nghĩ xong, phản ứng khác thường dưới thân đã đáng gãy suy nghĩ trên cõi tiên của cô.

Mắt nam nhân thâm thúy như hắc thạch, côn ŧᏂịŧ thô dài đã cắm thật sâu vào trong cơ thể cô: “Thủy của cô không ngăn được, cần có thứ khác lấp kín mới được.”

Anh cúi đầu đè cô vào góc, khiến cả người cô như chôn trong ngực anh, chặn lại tất cả những ánh mắt tìm tòi bên ngoài.

Có lẽ người khác chỉ nghĩ là, đây là đôi tình nhân đang thì thầm to nhỏ, chỉ có Tô Oánh mới biết, côn ŧᏂịŧ to dài của nam nhân đã cắm đến chỗ sâu nhất của cô rồi.

Đột nhiên được kết hợp khiến cơ thể cô lại cao trào lần nữa, thoải mái đến mức ngón chân của cô đều cuộn lại.

Phong Kình đánh một cái lên vòng ba mượt mà của cô, “Tiểu tao bức sao lại kẹp chặt như vậy?”

Tô Oánh còn đang hưởng thụ cao trào khi bị anh cắm vào, cô cảm giác được côn ŧᏂịŧ đang cắm trong cơ thể lại thô to hơn vài phần rồi, cô khóc không ra nước mắt, về sau không bao giờ đồng ý để nam nhân làm ở địa phương đông người nữa.

Cô muốn ở dưới thân anh thoải mái rêи ɾỉ, nhưng ở nơi này lại chỉ có thể trộm nức nở.

“Đừng kẹp chặt như vậy, thả lỏng.” Phong Kình cũng rất thoải mái, tay anh cầm lấy nhũ thịt, tiểu anh đào đã cứng rắn cọ xát trong lòng bàn tay anh, mang đến kɧoáı ©ảʍ khác thường.

“Ô... Có người, Phong Kình, có người sẽ phát hiện.” Tô Oánh đem đầu vùi vào ngực anh, trên lông mi dính nước mắt, nhìn qua rất đáng thương.

Cảm giác khẩn trương lo lắng khiến thân thể của cô co rút lại, buộc chắt lấy côn ŧᏂịŧ của anh.

Phong Kình thiếu chút nữa bị cô kẹp đến bắn ra, nhìn bộ dáng cô đáng thương, yếu đuối, côn ŧᏂịŧ lại nóng rực thêm vài phần, anh chậm rãi đong đưa thắt lưng: “Bảo bối, em đừng kêu ra tiếng nha, nếu bị người ta phát hiện sẽ lên hotsearch đấy.”

Tiểu hoa đán làʍ t̠ìиɦ với nam nhân thần bí trên tàu điện ngầm (hot).

Tô Oánh nghĩ đến tiêu đề của hotsearch, thân thể càng thêm co rút lại, nghĩ đến khả năng những người xung quanh phát hiện hành vi của mình, cô cắn chặt môi dưới, bộ dáng nhẫn nhịn khiến Phong Kình vừa thương tiếc vừa muốn hung hăng làm cô.

Động tác dưới thân anh trở nên nhanh hơn, toàn thân Tô Oánh bủn rủn dựa vào ngực anh, bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy áo khoác của Phong Kình, thân thể Tô Oánh nhẹ nhàng động đậy.

“Ô... muốn tới, Phong Kình, em muốn đến....” Tô Oánh lại đến cao trào, ô ô ô, làm ở trên tàu điện ngầm thật sự quá kí©h thí©ɧ.

“Anh vừa mới bắt đầu thôi đấy.” Phong Kình cảm nhận từng dòng dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hổi tưới lên qυყ đầυ, tư vị này khiến da đầu anh tê dại, nếu không phải đang có nhiều người ở đây, anh nhất định sẽ thao nát cô, làm đến khi cô khóc lên mới thôi.

“Biếи ŧɦái!” Tô Oánh đã mất hết sức lực, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, thân thể mẫn cảm của cô đã cao trào rất nhiều lần.

Cô cảm thấy mình đã bị Phong Kình chơi hỏng rồi.

Phong Kình nhéo cằm cô, dùng ngón tay vừa chơi đùa thân thể của cô cắm vào miệng nhỏ, bắt chước động tác thao làm, môi mỏng cong lên tạo thành một nụ cười xấu xa.

“Anh vốn dĩ đã biếи ŧɦái, Oánh Oánh quả nhiên là một nữ nhân dâʍ đãиɠ.”

Tô Oánh bị anh đâm, thân thể như bèo dạt trong mua, tất cả tiếng nức nở đều bị gió thổi bên ngoài bao phủ.

Phong Kình đưa ngón tay dính chất lỏng trong miệng cô ra, sau đó lại duỗi tay đến hoa hạch dưới thân, véo nhẹ: “Bảo bối quả nhiên được làm từ nước, chút nữa người khác nhìn thấy em, nhất định sẽ biết em là tiểu da^ʍ oa.”

Âm đế của Tô Oánh là địa phương mẫn cảm nhất, hơn nữa vừa trải qua cao trào nên càng thêm mẫn cảm, bị anh nhéo như vậy, lông mi của cô lập tức rung động, liền muốn cao trào lần nữa, ngày cả lời nói của anh cũng không đáp lại.

Phong Kình thích nhất là thân thể mẫn cảm của cô, vừa cao trào lại tiếp tục cao trào, cô là tiểu da^ʍ oa duy nhất của anh.

Anh hôn lên môi cô, một bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, một tay khác nhanh chóng di chuyển trên hoa hạch, ở địa phương nhỏ bé này khiến anh đâm vào không được thuận tiện, cho nên chỉ thực hiện một tư thế duy nhất, bàn tay ma sát khiến Tô Oánh gần như phát điên rồi.

Phong Kình cũng không quá dễ chịu, anh hận không thể làm hoa huyệt dưới thân đến lỏng ra, khiến cô nằm dưới thân mình rêи ɾỉ.

Anh đột nhiên hối hận vì đã thực hiện kế hoạch sắm vai này...

Hiện tại người bị tra tấn không phải là cô mà lại là mình.

Phong Kình nhanh chóng tăng tốc độ đâm rút, côn ŧᏂịŧ không ngừng cắm vào hoa huyệt, dươиɠ ѵậŧ ngày càng cứng rắn như sắt.

“A, Phong Kình, tới rồi!”

Tô Oánh duỗi tay nắm lấy bả vai Phong Kình, cô run rẩy dưới thân thể anh, đầu nâng cao, môi đỏ hé mở lộ ra cái lưỡi mềm mại, sướиɠ đến trợn trắng mắt/

Phong Kình cúi đầu thấy thế, ánh mắt của anh trở nên đen lại, quần cũng bị cô bắt ướt.

Anh hung hăng cắn lên núʍ ѵú của cô, có cảm giác hơi ngọt, anh lại mυ"ŧ thêm hại ngụm.

Làm sao Tô Oánh chịu được kí©h thí©ɧ như thế, cô đã bị anh cắm rút, bây giờ đầṳ ѵú mẫn cảm cũng bị hút, âm đế bị đùa bỡn, cô tiếp tục triều xuy.

Phong Kình nhìn cô phun nước ướt hết quần mình, côn ŧᏂịŧ cứng như chày sắt càng hung hăng cắm vào, trực tiếp đâm đến tử ©υиɠ.

“Ô ô...” Tô Oánh cảm thấy mình sắp bị anh thao chết, cô nức nở cao trào.

Nhưng Phong Kình vẫn tiếp tục cắm, sau đó phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng vào cơ thể của cô.

Anh kéo khóa quần lên, ôm thân thể mềm như bông vào ngực.

“Biếи ŧɦái!” Tô Oánh trừng mắt liếc anh, nhưng nhìn thấy quần của anh đã ướt đẫm, cô lại xấu hổ.

“Kẹp chắc vào, một giọt cũng không được chảy ra.” Anh hung hăng hôn môi cô, hận không thể tiếp tục thao cô, nhưng tình huống hiện tại không cho phép, tàu điện ngầm sắp đến trạm cuối rồi.

Tô Oánh khẽ cắn môi, cô cảm giác được từng dòng chất lỏng đang chảy ra, qυầи ɭóŧ sắp ướt hết rồi, giống như sắp chảy xuống đùi cô rồi.

May mà mọi người đều vội vàng rời đi, không có ai chú ý đến đôi chân ướŧ áŧ của cô, Tô Oánh đi đường rất chậm, cô tận lực dựa vào Phong Kình, về sau cô sẽ không để anh chơi mình ở những chỗ thế này nữa!

Nếu bị nhận ra liền xong đời, dù sao mình cũng là minh tinh hạng nhất!

Thân phận của anh còn mẫn cảm hơn....

Hai người mang khẩu trang, che giấu thân thể rời khỏi trạm tàu điện ngầm.