Chương 2: Thức Tỉnh 2

Ăn xong, nàng ta còn cẩn thận liếʍ sạch sẽ đáy bát.

Đáy bát dính không ít canh trứng đâu!

Lúc này hai phu nhân một già một trẻ vội vàng chạy vào.

Hai người hình như nghe thấy được tiếng Huyên Bảo đang khóc lớn.

Bà Lôi vừa tiến vào sân liền thấy cháu gái bảo bối cháu đang ngã trên chiếu, sắc mặt đỏ tím, vẻ mặt đẫm nước mắt, bà đột nhiên quát chói tai một tiếng, cất bước liền tiến lên: “Triệu thị! Ngươi đang làm gì vậy?”

Triệu thị hoảng sợ, vội buông chén, chột dạ cười nói: “Nương, tứ đệ muội, hai người đã trở lại à? Ta không làm gì cả! Ta đút Huyên Bảo ăn canh trứng thôi! Ngươi xem, Huyên Bảo đều ăn xong rồi, ta chỉ đang liếʍ đáy bát, không nên lãng phí.”

Nói xong nàng còn đem bát không lật lật cho hai người xem.

Lưu thị thấy con gái sắc mặt biến thành màu đen, trong lòng luống cuống, vội vàng chạy tới: “Nương, sao sắc mặt Huyên Bảo lại biến thành màu đen thế này?”

Bà Lôi vội vàng bế cháu gái lên, hoảng hốt vô cùng, tay cũng run rẩy.

Triệu thị cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện sắc mặt Huyên Bảo phát tím, hai mắt nhắm nghiền, nàng ta hoảng sợ!

Này sao lại thế này? Đây là đã chết rồi sao?

Nàng ta vội xua tay nói: “Chuyện này không liên quan đến ta, ta chưa làm cái gì cả! Ta thấy Huyên Bảo đói đến mức khóc nấc lên, ta liền cho nàng ăn canh trứng, ta chưa làm gì khác đâu! Thật đó!”

Đứa trẻ ngốc này làm sao vậy?

Nàng chỉ là cho uống một ngụm canh trứng thôi mà! Chưa làm cái gì cả, tại sao lại thành ra như vậy?



Nàng muốn chết cũng đừng chết lúc này chứ!

Đừng hại nàng ta mà!

Triệu thị là sợ thật, nàng ta chỉ là thua bạc nên trút sự bực bội trong lòng một chút thôi mà, thật sự không dám, cũng không có can đảm gϊếŧ chết người.

Đương nhiên nàng ta cũng không cảm thấy nàng ta véo Huyên Bảo vài cái thì có vấn đề gì.

Trẻ con nhà ai từ nhỏ chẳng bị trưởng bối véo véo cấu cấu, đánh đánh vỗ vỗ?

Bà Lôi thấy khuôn mặt sưng đỏ của cháu gái, còn có vết canh trứng trên khóe và vết máu, đoán là bị nghẹn rồi, bà trong cơn giận dữ, nhấc chân lên đạp một cái, rống to: “Cút! Cút ngay!”

Triệu thị bị đá liên tục lui về phía sau vài bước, thân thể cao lớn ngã thật mạnh ngồi trên mặt đất.

Bà Lôi nhanh chóng đạp một chân lên trên ghế, một chân co gối nâng lên, đem cháu gái đặt lên trên đùi, để mặt của nàng hướng xuống dưới, ngực úp vào đầu gối của bà, dùng sức đập vài cái vào lưng của nàng……

Nhược Huyên đang ngủ say đột nhiên cảm giác được yết hầu giống có thứ gì chặn lại, toàn thân cũng rất đau, càng ngày càng hít thở mạnh nhưng không thông cảm làm nàng không thể không tỉnh táo lại, phía sau lưng đang bị ai dùng sức vỗ vỗ, theo bản năng nàng dùng sức ho: “Khụ khụ khụ……”

Một đống canh trứng được nôn ra.

Nhược Huyên cuối cùng có thể hô hấp, chỉ là lợi rất đau, yết hầu cũng không thoải mái, thân thể chỗ nào cũng rất đau, loại cảm giác này nàng chưa bao giờ thử qua.

Nàng là một đóa hoa, làm sao lại cảm giác được đau?

Gánh nặng trong lòng Lưu thị cuối cùng cũng rơi xuống, vội vàng nhìn sắc mặt con gái: “Mẹ, nôn ra rồi! Không sao rồi đúng không? Huyên Bảo, ngươi không sao chứ? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”

Tuy rằng biết Huyên Bảo sẽ không đáp lại, nhưng nàng ấy vẫn nhịn không được hỏi.