Chương 3: Thức Tỉnh 3

“Nôn ra rồi chắc sẽ không sao nữa đâu.” Bà Lôi ôm lấy cháu gái mình, cũng không yên tâm hẳn, liền ôn nhu dỗ dành nói: “Huyên Bảo, ngoan, còn có đồ vật gì ở trong yết hầu không? Ho thêm vài cái nữa, nôn hết canh ra đi.”

Nhược Huyên theo bản năng lắc lắc đầu nhỏ, linh hồn bị bắt thức tỉnh, đầu nàng rất đau!

Bà Lôi không có phát hiện cháu gái nhỏ biết lắc đầu đáp lại, bà nhìn cháu gái sắc mặt dần dần khôi phục vẻ hồng hào, chỉ là một bên khuôn mặt vẫn sưng đỏ như cũ, trên mặt còn có dấu tay cùng vết véo, đau lòng cực kỳ!

Bà phẫn nộ trừng mắt nhìn Triệu thị: “Triệu thị, ngươi đã làm gì Huyên Bảo?”

Triệu thị xoa mông, ánh mắt lập loè: “Ta không làm gì hết, ta trở về liền thấy Huyên Bảo đang khóc lớn, cho rằng nàng đang đói bụng, liền cho nàng ăn canh trứng, sớm biết như vậy đã không cho ăn rồi, thật là có lòng mà còn mang tiếng!”

Lưu thị thấy khuôn mặt của con gái đều sưng lên, không yên tâm, vén góc áo nàng lên nhìn: Vốn dĩ cánh tay đang trắng hồng mềm mại, giờ chỗ nào cũng tím tím hồng hồng

Bà Lôi thở dốc vì kinh ngạc, đau lòng đến mức hốc mắt đều đỏ, sao lại thế này? Là Triệu thị làm?

Triệu thị có chút chột dạ, nàng ta cố ý vỗ vỗ ngực, khoa trương nói: “Làm ta sợ muốn chết! Hoa ra Huyên Bảo chỉ là bị nghẹn. Huyên Bảo ngốc thành như vậy, đến ăn bát canh trứng cũng có thể nghẹn, nếu là nhà khác, ngốc như vậy chắc đã bị vứt lên núi cho sói ăn thịt rồi! Ai còn đi nuôi chứ? Gả cũng không gả được! Hơn nữa bây giờ chưa có chia nhà, chẳng lẽ muốn cả gia đình chúng ta nuôi nàng cả đời sao? Ta không đồng ý đâu!”

Triệu thị vừa nói đến đây thì càng bực mình, Huyên Bảo là một cháu gái thì thôi đi, lại còn là một đứa trẻ ngốc đến ba tuổi hơn rồi còn không biết nói không biết đi, đến ăn uống vệ sinh cũng không biết.

Cả nhà còn xem nàng như châu báu!

Hai tay nàng ta chống đất, thân thể cao lớn tập tễnh bò dậy, càng nghĩ càng giận, miệng liền nhịn không được nói không ngừng: “Nhưng hiện tại đã nuôi ba năm hơn, cũng không thể phí công nuôi dưỡng, nếu không tiền bạc đều ném hết xuống sông. Ta nghe nói trấn bên cạnh có cháu trai của Triệu viên ngoại sắp chết, muốn tìm một cô con dâu nuôi từ bé để chôn cùng cháu trai hắn, lễ hỏi tận một trăm lượng đó! Nghe nói sau khi chôn cùng còn được cấp một trăm lượng,……”



Nhược Huyên không chỉ đau đầu, toàn thân đều đau, sao lại thế này?

Vừa nghĩ như vậy trong đầu liền xuất hiện cảnh một người phụ nữ mập mạp đang cấu véo cơ thể của nàng.

Huyên Bảo có chút bực bội!

Đây là đang bắt nạt linh hồn nàng chưa thức tỉnh sao, thân thể tựa như một gốc cây hoa vậy, sẽ không động đậy, sẽ không né tránh?

Nhược Huyên liền vứt một ít tiên thuật ra.

Triệu thị thật vất vả lắm mới đứng lên được, chân lại đột nhiên giống như bị rễ cây vướng vào, vừa lảo đảo vài cái, thân thể bị quăng thật mạnh mà ngã xuống, bụi bay lên.

Mặt Triệu thị đập lên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

Miệng toàn là cát, nàng ta phun ra một ngụm máu lẫn nước miếng, đau đến nỗi không bò dậy nổi.

Lưu thị vén quần áo con gái lên xem, càng xem càng kinh hãi, càng xem càng đau lòng!

Toàn bộ thân thể của Huyên Bảo chỗ nào cũng đều là một khối hồng hồng tím tím.

A! Tức chết nàng ấy rồi! Huyên Bảo mới ba tuổi mà! Triệu thị là sao có thể ra tay được chứ?