Chương 1: Thức Tỉnh 1

Trong một gia đình làm nông cũ nát, dưới gốc cây táo nghiêng đầu.

Một bộ quần áo tả tơi, tướng mạo khắc phấn bôi ngọc, một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp lẳng lặng ngồi trên chiếu, phơi nắng, biểu cảm ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn lên cây táo.

Đôi mắt nàng rất lớn, tròn tròn thật xinh đẹp, chỉ là nếu nhìn kỹ liền phát hiện hai mắt nàng vô thần, biểu tình đờ đẫn, có chút ngốc nghếch.

“Sắp đói chết ta rồi, cơm làm xong chưa? Có cái gì ăn không?”

Cửa viện “Kẽo kẹt” một tiếng liền bị đẩy ra, một phu nhân cao lớn vạm vỡ, trên mặt núng nính mỡ bước vào.

Thịt mỡ trên mặt bà theo động tác đi đến rung rinh lên xuống.

Triệu thị vừa tiến đến liền thấy đứa trẻ ngốc của nhà lão tứ, bỗng nhiên cảm giác đen đủi!

Hôm nay đã liên tiếp thua mười mấy lần, bạc trên người đều thua hết sạch, nhất định là do sáng sớm đã nhìn thấy đứa trẻ ngốc này, dính đen đủi nên mới xui xẻo như thế.

Triệu thị liếc nhìn bốn phía đánh giá một vòng, trong viện im ắng, cửa sổ cũng không bốc khói, chứng minh trong nhà không có một ai hết, nếu không chắc chắn sẽ có người ngồi chơi với nàng ở trong sân, thứ ngốn tiền này chính là bảo bối cục cưng của cả gia đình.

Nàng ta trực tiếp đi đến bên cạnh tiểu cô nương, ngồi xổm xuống, vươn bàn tay to mập mạp ra, dùng sức véo véo khuôn mặt nhỏ trắng nõn của tiểu cô nương: “Đều tại cái đồ đen đủi nhà ngươi, hại lão nương thua mất hết tiền!”

Tiểu cô nương sửng sốt một chút, so với người thường phản ứng chậm hơn, một hồi lâu mới chẹp miệng: “Oa” một tiếng khóc lên.

“Khóc khóc khóc…… Chỉ biết khóc! Khóc cái gì chứ? Phụ thân ngươi chết hay mẫu thân ngươi chết hả? Lão nương bị ngươi làm hại thua hết bạc cũng chưa khóc đâu! Không được khóc!”



Tiểu cô nương vẫn khóc lớn như cũ, khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng, một bên mặt sưng đỏ, đặc biệt rõ ràng.

Triệu thị thấy nàng còn khóc, vẻ mặt phiền chán, bàn tay to mập mạp lại véo lại cấu người của tiểu cô nương , nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn khóc đúng không? Ta cho ngươi khóc! Đồ đen đủi! Không được khóc, còn khóc nữa ta đánh chết ngươi! Cả ngày cũng chỉ biết khóc và ăn. Câm miệng! Có câm miệng lại không? Nha đầu chết tiệt kia ngươi còn dám khóc”

Đáp lại nàng ta là tiếng khóc lớn hơn nữa của tiểu cô nương và khuôn mặt càng sưng lên đỏ bừng.

Triệu thị thấy nàng còn khóc, sợ bị mẹ chồng của mình về thấy.

Thứ ngốn tiền này chính là bảo bối trong lòng mẹ chồng, cả gia đình đều sắp không có cơm ăn rồi, mà còn cho nàng ăn mỗi ngày ba bát canh trứng.

Đúng rồi, canh trứng gà! Trong nồi còn canh trứng gà nóng?

Nàng ta vội vàng chạy vào phòng bếp, lấy một chén canh trứng gà ra, trực tiếp dùng sức nhét vào miệng tiểu cô nương một muỗng canh lớn: “Ăn đi! Có ăn còn không bịt được miệng ngươi? Không được khóc!”

Một miếng canh trứng lớn đổ vào trong miệng, cái miệng nho nhỏ bị cái muỗng rạch một vết, chảy máu

“Cách”

Tiếng khóc bị bịt biến mất.

“Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, ba tuổi rồi mà nói cũng không biết, đi cũng không biết! Ta nếu là mẫu thân ngươi, đã sớm đem ngươi ném lên núi cho soi ăn rồi! Thứ ngốn tiền như ngươi, nuôi cũng lãng phí lương thực.”

Triệu thị thấy nàng không khóc, liền múc một muỗng canh trứng to đút vào miệng chính mình, ngồi ăn bát canh trứng ngon lành, múc hai ba muỗng liền giải quyết xong một bát canh trứng.