Mục Thư Du cầm ngân phiếu
một
vạn lượng trong tay, lòng cảm thấy vui vẻ. Những ngày này nàng để ý vật giá ở Hòa Hi cũng
không
cao lắm, ngân lượng có giá trị thực tế. Cho dù sau này của hồi môn có bị xung công
thì
chỉ cần
một
vạn lượng này, trước đó nàng cũng
đã
trữ được mấy ngàn lượng bạc, cộng với ba trăm lượng hoàng kim còn lại, nếu như
không
có việc cấp bách nào đó
thì
tương lai sau khi xuất cung cũng đủ để nàng cả đời an nhàn ăn mặc vô lo.
Chỉ là số ngân lượng này nên
không
thể giữ lại trong Ngu Dương Thành, lỡ như ngày nào đó có biến cố gì, nàng sợ rằng
sẽ
không
giữ được số tiền lớn này, hay là nghĩ biện pháp để Phan Vĩnh đem bạc này tới nơi nào đó cất giấu cho an toàn.
Chuyện này
không
nên kéo dài tránh đêm dài lắm mộng, Mục Thư Du lập tức sai người gọi Phan Vĩnh đến, phân phó
hắn
đi
làm chuyện này, sau đó lại hỏi tình hình mấy ngày nay của Triệu Tín Thư.
“Hồi bẩm Thái phi, Triệu Tín Thư và Triệu Tín Nghĩa hai ngày trước
đã
vội vã ra khỏi thành, thuộc hạ hỏi thăm mấy lần cũng
không
dò được bọn họ
đi
đâu. Bởi vì người của chúng ta ở đây vốn
không
đủ, lại sợ có gì bất trắc, nên
không
thể phái người
đi
theo.” Phan Vĩnh cảm thấy rất hổ thẹn đối với việc
không
biết
rõ
huynh đệ Triệu gia
đã
đi
đâu.
Ra khỏi thành? Triệu Tín Thư
không
phải luôn
nói
rằng
sẽ
gom thêm bạc sao, chẳng lẽ
thật
sự
là muốn vận dụng quan hệ để tích góp? Hơn nữa người khác
không
biết bọn họ
đã
đi
đâu, nhưng chắc chắn có hai người biết. Thê tử của Triệu Tín Thư - Hồ Bội Hoa, là người cẩn thận
không
thể hỏi thăm được gì. Mà Ngưu
anh
Lan kia
thì
ngược lại rất dễ đối phó. Đôi mắt Mục Thư Du đảo vài vòng nghĩ ra
một
phương pháp, mặt khác bảo Phan Vĩnh
đi
làm chút việc.
ai cả mà.” Mục Thư Du
nhỏ
giọng khẩn cầu.
Ngưu
anh
Lan vốn cũng có chút tò mò, lúc này lại nghe còn có gia khuyến của những quan viên khác cũng tìm người này nên cũng muốn thử
một
chút. Nàng làm bộ làm tịch ra vẻ khó xử,
một
lát mới đáp ứng để pháp sư này tiếp tục công việc.
Pháp sư kia nhắm mắt, nhắc
đi
nhắc lại câu
nói
trước đó mới mở mắt ra
nói: “Thái phi
thật
sự
đã
phạm vào mệnh tiểu nhân, lần này lại là người có thân phận ti tiện, giỏi nhất là làm chuyện bỉ ổi, nếu như
không
hóa giải chỉ sợ là Thái phi
không
thể tiếp tục có duyên tiến cung gặp lại tỷ muội của mình.”
“Vậy ta phải làm sao bây giờ?”
“Thái phi chớ vội, người
đã
thành tâm mời lão đến, lão
sẽ
vì Thái phi mà cởi bỏ mối họa này, nhưng mà cần
một
trăm lượng bạc làm đồ lễ cúng bái.”
“Cái gì,
một
trăm lượng!
một
trăm lượng đủ để
một
hộ
nhỏ
sống được hai ba năm, ngươi cũng quá tham rồi, ngươi thấy Thái phi
nhỏ
tuổi nên muốn lừa tiền phải
không!” Ngưu
anh
Lan vừa nghe thấy
thì
tức giận. Bà pháp sư này nếu
đã
thường xuyên tiếp xúc với gia khuyến quan lại, việc nghe lỏm
một
số chuyện của Mục Thư Du
không
phải
không
thể xảy ra, rất có thể nhờ đó mà mượn cớ lừa đảo
không
chừng.
Pháp sư kia nghe thấy cũng
không
tức giận, nhìn Ngưu
anh
Lan
một
lần, lại
nói
lẩm bẩm vài câu, lúc này mới khẽ mỉm cười: “Vị phu nhân này, lão thu tiền tài giúp người tiêu tai, vừa rồi quan sát phu nhân thấy sắc mặt người tăm tối, sợ là vận rủi của người so với Thái phi càng nặng hơn.”
“Ngươi còn dám
nói
bậy, có tin ta cho người đánh đuổi người ra ngoài hay
không?” Ngưu
anh
Lan nghe lão bà bà này nguyền rủa mình lập tức nổi giận mắng.
“Phu nhân
không
cần gấp, nghe ta
nói
xong muốn gϊếŧ cũng
không
muộn. Vận rủi này của phu nhân cũng
không
phải là tự thân mang đến mà là bị phu quân người liên lụy, xin hỏi tướng công của phu nhân
đã
đi
xa nhà?”
Ngưu
anh
Lan nghe vậy
thì
sững sờ, chuyện tướng công nàng và đại bá ra khỏi cửa vốn
không
mấy ai biết, lão bà bà này lại từ đâu mà biết được, nhưng dù nàng đáp phải hay
không
phải cũng
không
ổn, đành chờ lão bà bà này tiếp tục
nói.
“Phu nhân
không
trả lời, chắc lão
đã
nói
trúng rồi, tướng công của phu nhân lần này ra cửa nhất định
sẽ
lấy được vô số vàng bạc, chỉ là vận rủi cũng
đi
theo đằng sau, sợ là
sẽ
phải vì tiền tài mà thấy nạn máu tanh.”
Ngưu
anh
Lan vô cùng ngạc nhiên, lão pháp sư này
thật
đúng là cái gì cũng
rõ
mười mươi, lại nghe có nạn đổ máu
thì
nàng bắt đầu nóng nảy, lần này tướng công ra cửa đúng là vì lấy bạc, chẳng lẽ là ở
trên
đường gặp kẻ cướp?
Lão bà bà kia thấy sắc mặt Ngưu
anh
Lan biến hóa lại nhắm mắt
nói: “Tai ương máu chảy vẫn còn là chuyện
nhỏ, tướng công phu nhân là người có phúc, tuy là tiền tài có thâm hụt chút nhưng nhất định có thể gặp dữ hóa lành, chỉ là cho dù tướng công phu nhân bình yên trở về
thì
đến lúc đó người phiền não nhất cũng chính là phu nhân.”
“Vì sao?” Ngưu
anh
Lan mở miệng hỏi.
“Cùng tài cùng ý là chữ sắc, chờ tướng công phu nhân trở lại, e là phu nhân lại có thêm hai người hầu hạ tướng công mình.”
Lúc này Ngưu
anh
Lan
không
thể ngồi yên được nữa.
trên
người Triệu Tín Nghĩa vốn mang theo
không
ít ngân lượng,
trên
đường
đi
liệu hai huynh đệ họ có ăn chơi đàng điếm hay
không, nếu
thật
sự
bị tiện nữ nơi bướm hoa quấn lấy, thực
sự
mang về hai ả
thì
không
biết
sẽ
thế nào nữa! Chuyện như vậy thà tin là có, chỉ cần bỏ ra
một
trăm lượng bạc có thể hóa giải cũng đáng, nghĩ tới đây nàng liền vòng vo
nhỏ
giọng
nói: “Lúc nãy là ta lỗ mãng, giờ ta
thật
sự
đã
tin tưởng đạo hạnh của ngươi. Như vậy
đi, ta đồng ý bỏ ra
một
trăm lượng bạc hóa giải vận rủi này.”
“Hai trăm lượng.”
“không
phải là
một
trăm lượng ư, tại sao đến lượt ta lại thay đổi?” Giọng Ngưu
anh
Lan thoáng cái cao hơn.
Bà đồng mở mắt cười
nói: “Thái phi chỉ
yêu
cầu giải
một
hạn, rủi ra phu nhân cần giải
không
phải chỉ có
một, vừa muốn bảo vệ tướng công bình an, lại muốn bảo toàn luôn thân thể trong sạch. Hai trăm lượng là
đã
có thể cứu giúp phu nhân rồi, bất quá lão cũng
không
ép buộc, phu nhân tự mình định đoạt
đi, chờ thu bạc của Thái phi xong lão tức khắc
sẽ
xuất phủ.”
Ngưu
anh
Lan
không
dám
không
tin, vì vậy sai Thúy Phương trở về lấy bạc,
thật
sự
là đau lòng tâm nhức mà.
Lúc này pháp sư kia còn
nói: “Tướng công của phu nhân
đi
hướng nào, sau khi ta biết
rõ
cũng có thể xin thổ địa nơi đó che chở cho chút ít.”
“Ngươi thần thông quảng đại chẳng lẽ còn
không
tính ra tướng công nhà ta
đi
nơi nào sao?” Ngưu
anh
Lan hồ nghi nhìn pháp sư này.
Lão pháp sư lập tức lạnh mặt: “Pháp sư ta là vì người hóa tai giải nạn sửa tự, cũng
không
phải kẻ bói toán lừa đảo hỏi trước hỏi sau ở
trên
đường hành nghề, phu nhân nếu
không
tin
thì
không
nên làm khó, pháp sư ta
không
gánh nỗi cái danh lừa gạt này đâu.”
Lúc này Ngưu
anh
Lan vội vàng bảo mình
nói
sai, muốn vãn hồi lại nhưng pháp sư kia chết sống gì cũng
không
muốn làm nữa, ngay cả Mục Thư Du đỡ lời cũng vô dụng, còn
nói
dù có cầm ngàn lượng bạc trắng cũng
không
muốn làm! Ngưu
anh
Lan lo lắng
không
thôi, chờ Thúy Phương cầm bạc trở lại, pháp sư kia cũng
không
thèm ngó
một
cái, chỉ giải hạn cho Mục Thư Du xong là vội vàng cầm
một
trăm lượng bạc
đi, nhanh chóng muốn xuất phủ.
Cuối cùng Ngưu
anh
Lan cuống đến phát khóc, Mục Thư Du thấy thế
thì
nói: “Mới vừa rồi là nhi tức của ta lỡ lời thôi. Pháp sư cũng thấy giờ nó
đã
biết sai rồi, lại thành tâm nhờ ngươi giúp đỡ. Vầy
đi, ta lấy thêm
một
trăm lượng bạc cho ngươi, ngươi cầm lấy mua chút ít thuốc bổ uống hạ hỏa, ngươi
đã
là
nói
mình là người hóa tai giải nạn sửa tự, sao có thể đành lòng nhìn nó chịu khổ mà
không
giúp đây.”
Lại xuống nước thêm
một
hồi lão pháp sư kia mới hòa hoãn hơn: “Nể mặt Thái phi, pháp sư ta đành cố mà làm thôi.”
Ngưu
anh
Lan vừa nghe thế vội vàng nhét túi bạc vào ngực lão pháp sư kia, sợ bà ta lại đổi ý, cuống quýt
nói: “Vậy
thì
đa tạ pháp sư, tướng công nhà ta phải
đi
Kỷ quốc, ngươi nhất định phải bảo vệ
hắn
bình an, cũng đừng để mấy thứ tiện nhân dơ bẩn kia lại gần
hắn!”
Pháp sư kia chỉ
nói: “Biết
rõ
đi
về phía nào là được.” Sau đó
không
hề để ý tới Ngưu
anh
Lan, cùng Mục Thư Du
nói
mấy câu
thì
rời khỏi vương phủ.
Ngưu
anh
Lan vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực rồi thi lễ với Mục Thư Du: “Hôm nay
thật
sự
là làm phiền Thái phi, nếu
không
thì
không
kịp hối hận rồi, lát nữa nhi tức
sẽ
sai Thúy Phương đưa
một
trăm lượng bạc kia trả lại cho Thái phi.”
Mục Thư Du khoát tay: “Chỉ là cầu
sự
an tâm, sao có thể tin hoàn toàn được. Nếu Tín Nghĩa
không
có việc gì
thì
là tốt nhất, ta còn có thể lấy tiền của ngươi hay sao? Mau trở về nghỉ ngơi
đi, ầm ĩ nãy giờ chắc ngươi cũng mệt rồi.”
Ngưu
anh
Lan vừa nghe Mục Thư Du
không
đòi mình tiền, càng thêm mừng rỡ, sau khi
nói
vài câu cảm kích
thì
vui vẻ trở về.
Nữ nhân mà, sao có thể
không
quan tâm đến phu quân của mình đây! Mục Thư Du cười thầm.
thì
ra là huynh đệ Triệu gia
đi
Kỷ quốc, điều này càng chứng minh
rõ, Bình Khánh vương Triệu Huy lúc đó là bệnh chết tại Kỷ quốc, vàng bạc châu báu được giấu ở nơi đó cũng là chuyện bình thường. Phải mau
nói
cho Bạch Quảng Thanh biết chuyện này mới được, như vậy coi như là giúp
hắn
lập công lớn, tương lai
hắn
ở trước mặt Bạch Hồng Tín cũng có thêm chút thế mạnh.
Chỉ là vừa muốn cho người
đi
tìm Bạch Quảng Thanh, Mục Thư Yến
đã
phái người tới trước.
“Thỉnh an Thái phi, Ngọc thục nghi bảo nô tài đến truyền lời với Thái phi, bởi vì Thái phi
hiện
không
được vào cung, Ngọc thục nghi cố ý xin Hoàng hậu thỉnh chỉ xin gặp Thái phi tại tiểu lâu ngoài cửa Nam, Ngọc thục nghi còn vì Thái phi chuẩn bị vài thứ, thỉnh Thái phi dời bước qua đó.”
Mục Thư Du lo lắng có lừa gạt nên
nói: “Ngươi quay về bẩm với Ngọc thục nghi rằng tâm ý của muội ấy ta xin nhận, chỉ là
hiện
tại ta có chút
không
khỏe, bệnh đau tim lại tái phát,
không
thể qua đó, thỉnh người thứ lỗi.”
“Chuyện này..., Thái phi
không
đi, nô tài
không
có cách nào bẩm báo kết quả...”
Mục Thư Du cũng
không
muốn làm người này khó xử, vì vậy kêu Như Ý: “Ngươi
đi
cùng vị công công này
đi, thấy Ngọc thục nghi
thì
xin lỗi hộ ta, muội ấy tặng gì
thì
cứ nhận. Cũng đừng quên thay ta cám ơn thục nghi.”
Thái giám kia nghe thế mới thở ra,
đi
cùng Như Ý về phục mệnh.
ngược. Nhưng nàng chưa bao giờ viết cái thư thỉnh tội gì đó.
Rốt cuộc là chuyện gì
đang
xảy ra vậy chứ?
---
À há, Thích Vô Sỉ
đã
ra tay~