Chương 30

Vu Trung đưa Mục Thư Du và Ô Nhạc Song đến cửa đại điện

thì

quay trở lại, cúi đầu khom người hỏi Tần Thừa Thích: “Hoàng thượng có muốn nghỉ lại Nhã điện

không

ạ, nô tài cho người đến dọn dẹp mấy mảnh sứ vỡ

trên

đất trước ạ.”

“Nếu trẫm ngủ lại chỗ này chẳng phải là uổng phí tâm ý của ngươi hay sao, ngươi quá lanh lợi rồi đó!”

Vu Trung lập tức quỳ xuống

không

ngừng dập đầu: “Hoàng thượng thánh minh, chút tâm tư

nhỏ

này của nô tài sao có thể giấu diếm được Hoàng thượng, nô tài là nhất thời hoảng hốt nên hồ đồ, cầu xin Hoàng thượng thứ tội.”

“Ngươi hoảng cái gì, chẳng lẽ

đã

làm việc gì sai trái sao?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài

không

dám, chỉ là Bạch phu nhân nhìn nô tài

không

vừa mắt nên mới thấy hơi sợ hãi.”

“Ngươi đúng là có tiền đồ, Thái phi

không

hiểu chuyện

thì

không

tính, ngươi làm tổng quản lâu như vậy còn

không

hiểu sao? Được rồi, đứng lên

đi, trẫm trở về Trường Tuyên điện!” Sắc mặt Tần Thừa Thích

đã

hòa hoãn

không

ít, giọng

nói

cũng trở về như bình thường.

“Nô tài tuân chỉ! Hoàng thượng chậm

một

chút, cẩn thận

trên

mặt đất còn mảnh vỡ

sẽ

bị thương.” Vu Trung vung chân hất những mảnh vụn

đi

rồi mới cẩn thận đỡ Tần Thừa Thích

đi

ra ngoài, lúc này tiểu thái giám chờ ở bên ngoài cũng lập tức cầm đèn l*иg dẫn đường.

“Hoàng thượng, ngài

không

ở cùng thần thϊếp sao?” Bạch Tử Nhược đáng thương đứng ở bên cạnh hỏi.

Tần Thừa Thích cũng

không

quay đầu lại

nói: “Trẫm còn có chuyện quan trọng cần xử lý, hôm nào trở lại thăm nàng sau, nàng cũng nghỉ ngơi sớm

đi.”

Tần Thừa Thích

đã

hết hứng thú, hơn nữa hai lần bị Mục Thư Du chọc tức đều là vì Bạch Tử Nhược mà ra, trong lòng

không

khỏi có chút bất mãn đối với nàng ta, nên cũng

không

muốn để ý tới nữa, sau khi

nói

xong

thì

bước

đi

thẳng.

Bạch Tử Nhược kinh ngạc nhìn bóng dáng cao ráo của Tần Thừa Thích dần dần

đi

xa, muốn đuổi theo lại

không

được bước ra khỏi cửa viện nửa bước, qua

một

hồi lâu mới quay đầu nhìn mảnh hỗn độn trong phòng, trong lòng chỉ cảm thấy buốt lạnh.

không

quá hai ngày, Triệu Tín Thư quả nhiên cũng biết chuyện Mục Thư Du bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi cung, vì vậy chỉ có thể tạm thời bỏ mọi chuyện quan trọng

đang

xử lý mà chạy tới chỗ của Mục Thư Du.

“Thái phi đừng quá xúc động, mặc dù nhi tử biết trong lòng Thái phi

không

dễ chịu, nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, sủng hạnh phi tần trong cung là đạo lý hiển nhiên, Thái phi cũng nên bình tĩnh

một

chút mới đúng.”

Mục Thư Du nhắm mắt thấp giọng

nói: “Ta vốn là nhường nhịn hết mực nhưng Bạch Tử Nhược kia lại

không

chịu buông tha ta, còn dám ở trước mặt Hoàng thượng chất vấn ta, do vậy Hoàng thượng mới nổi giận.”

“Ai, nữ nhân hậu cung mấy ai có thể tĩnh tâm chứ, nhưng mà Bạch Tử Nhược này cũng

thật

sự

là bị đui mù rồi, còn dám ghen tuông với Thái phi,

hiện

tại Thái phi

không

có chỉ

không

thể vào cung vậy chuyện phong hào tước vị chẳng phải

sẽ

bị nửa đường đứt gánh sao. Hay là Thái phi nhờ Ngọc thục nghi giúp đỡ được

không?” Triệu Tín Thư tự cảm thấy biện pháp này của mình rất được, Hoàng thượng là nhất thời tức giận nếu có người có thể ở trước mặt Hoàng thượng

nói

tốt vài lời

thì

có lẽ

sẽ

lại tốt thôi.

***

Ngày hôm sau, sáng sớm Mục Thư Du chuẩn bị chút đồ rồi ngồi kiệu đến Ngu Dương Thành, nơi mà hoàng thất quốc thích, quan to hiển quý thăm viếng lễ Phật.

trên

đường lại “vô tình gặp gỡ” tam công tử Bạch Quảng Thanh nhà Bạch thừa tướng, vì vậy kết bạn cùng

đi.

“Chuyện ngày hôm nay ngươi có

nói

với Phạm phu nhân chưa?” Đứng ở trong

một

tiểu đình, Mục Thư Du hỏi.

Bạch Quảng Thanh cười

một

tiếng: “Thái phi yên tâm, Phạm phu nhân nhất định có thể phối hợp. “

“Như vậy cũng tốt, hôm qua Triệu Tín Thư đưa cho ta ngân phiếu

một

vạn lượng, ngươi xem có nên tặng cho Phạm phu nhân chút quà gì đó

không?”

“Tất nhiên là phải vậy, hay là Thái phi cứ giữ lấy, tương lai vẫn có cần dùng đến, Phạm phu nhân

sẽ

không

nhân loại bạc này đâu.”

“Đúng là ta rất

yêu

bạc. Dù sau này Triệu gia bị trừng trị, ta vẫn còn có của hồi môn từ Ngọc Phù mang đến, cũng

không

thiếu

một

vạn lượng bạc này.” Mục Thư Du cảm thấy bạc từ

trên

trời rơi xuống tất nhiên là muốn mọi người cùng nhau chia xẻ.

Bạch Quảng Thanh bật cười: “Quảng Thanh

thật

không

hiểu Thái phi rốt cuộc là tâm trí nhạy bén hay là tâm tư đơn thuần nữa. Sau này Triệu gia xảy ra chuyện, Thái phi còn mong giữ được của hồi môn sao? Tất nhiên là

sẽ

bị tịch thu cùng với tài sản của Triệu gia rồi, hơn nữa bạc này chẳng qua chỉ là số lẻ mà Triệu gia tích góp được, đến lúc đó Hoàng thượng cũng

sẽ

không

để ý đâu. Nếu Thái phi

thật

sự

muốn sống cuộc sống bình dân áo vải hay là thừa dịp này tích trữ cho mình, cũng đừng băn khoăn làm gì, chỗ Phạm phu nhân ta

sẽ

trả ân tình này sau.”

“Ngươi cũng

không

làm quan lấy đâu nhiều bạc mà trả ân tình tới lui, chẳng phải ngươi còn dựa vào người nhà sao?”

“Ta có mấy gian hàng đồ cổ tranh chữ, chỉ là bình thường làm ăn kín đáo nên

không

mấy người biết. Nếu gia phụ biết ta ở bên ngoài kinh doanh làm ăn sợ là

sẽ

tức đến ngất. Hơn nữa tất cả chúng ta đều là tận trung vì Hoàng thượng. Nếu

không

Triệu Tín Thư có nhiều bạc như thế sao vẫn

không

thể làm lung lạc mấy vị trọng thần trong triều quay sang ủng hộ

hắn.”

Mục Thư Du lúc này mới yên tâm: “Vậy cám ơn ngươi, chỗ bạc này ta nhận.”

“Thái phi khách khí, Quảng Thanh biết



không

thể thoát khỏi nỗi khổ tranh đoạt của thế tục, cũng may chờ sau khi chuyện này kết thúc

thì

có thể tùy tâm sở dục hưởng nửa đời tiêu dao thanh tịnh.”

thì

ra những lời lần trước người này

nói

không

phải đùa,

hắn

thật

sự

muốn

đi

chu du các nước, tìm kiếm thế ngoại đào nguyên, Mục Thư Du

không

khỏi tăng thêm vài phần kính trọng đối với nam nhân khéo hiểu lòng người này.

làm quan

thì

tức giận, bởi vì lúc đính ước là lúc đại tang tiên đế cho nên chưa từng làm đường hoàng, về sau cứ lặng lẽ mà từ hôn, bây giờ nghĩ lại may mà chuyện đó làm bí mật nếu

không

sẽ

làm hỏng khuê danh người ta, như thế Quảng Thanh

không

phải

đã

mang tội nghiệt rất nặng hay sao?”

Xem ra sinh ra ở Bạch gia lại

không

muốn làm quan

thì

ngay cả nương tử cũng rất khó tìm được, hơn nữa thân phận Bạch gia như vậy làm sao có thể đồng ý để Bạch Quảng Thanh cưới nữ nhi của thương nhân hay nhi nữ thân phận thấp hèn nào đó chứ. Vì vậy Bạch Quảng Thanh bị từ hôn cũng rất đáng thương.

“Là tiểu thư nhà đó

không

có phúc phận,

sẽ

có người cùng chung chí hướng với ngươi và làm bạn với ngươi hết quãng đời còn lại, ngươi cũng đừng khổ sở, đến lúc đó ta với ngươi làm bạn

đi

khắp tứ phương là được, đến lúc đó ngươi

sẽ

tìm được



nương tâm đầu ý hợp với mình.”

Bạch Quảng Thanh nghe xong trong lòng cảm thấy vui mừng, cũng

không

để ý nguyên nhân sao bản thân thấy vui vẻ liền định ước với Mục Thư Du ngay.

“Ta còn

một

chuyện

không

hiểu, Triệu gia vốn

đã

có lòng mưu phản vì sao lại còn chấp nhất chuyện phong hào tước vị như vậy?”

“Bọn họ

không

phải chấp nhất việc phong hào tước vị, thứ bọn họ muốn là đất phong, đều do Triệu gia khổ tâm kinh doanh nhiều năm mới có được vùng đất đó. Lương thảo binh mã tất cả đều

âm

thầm tàng trữ ở đó. Hoàng thượng muốn mượn danh nghĩa Vương gia lập thất, cố ý tu sửa Bình Khánh Vương phủ rồi cho người Triệu gia tới đó ở. Chỉ là

không

ngờ Bình Khánh Vương kháng chỉ

không

về, càng bất ngờ hơn chính là

hắn

lại bệnh chết ở Kỷ quốc,

thật

đúng là thế

sự

khó liệu. Hoàng thượng

không

ban thưởng cho Triệu gia phong hào tước vị, đồng nghĩa với việc biến người nhà họ Triệu thành con tin ở đây. Đám Triệu Tín Thư nếu

không

có chỉ mà dám đặt chân lên đất phong

thì

chính là tử tội. Nếu bọn chúng dám làm vậy, Hoàng thượng

sẽ

thẳng tay ra lệnh xử tử cả nhà, cho nên huynh đệ Triệu gia mới gấp gáp như vậy.”

Mục Thư Du nghe xong cũng phải tán thưởng mưu trí của Tần Thừa Thích, nam nhân này mặc dù phong lưu đa tình nhưng về mặt chính

sự

vẫn là có chút nhìn xa hiểu rộng.

Sau đó Mục Thư Du lại hỏi thăm về tất cả công việc, Bạch Quảng Thanh cũng rất kiên nhẫn giải đáp, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau khi thương nghị xong chuyện của Triệu gia đến buổi trưa Bạch Quảng Thanh mới rời

đi

trước. Mục Thư Du vào

một

sương phòng xây trong chùa nghỉ ngơi

một

lúc, quay lại chùa dùng thức ăn chay, sau đó mới hồi vương phủ.

Khi Triệu Tín Thư

không

thể chờ đợi được mà chạy tới hỏi thăm tình hình, Mục Thư Du

nói

chuyện

đã

có vài phần nắm chắc. Chỉ là

hiện

tại Hòa Hi muốn chinh phạt Xuyên Khúc, Phạm tướng quân bận việc quân nên tạm thời

không

thể để ý tới chuyện này, nhưng mà Phạm phu nhân cũng

nói

chờ đến khi chiến

sự

kết thúc Phạm tướng quân

sẽ

lên triều cầu tình cho Triệu gia.

Triệu Tín Thư vui mừng quá đỗi, Phạm phu nhân

nói

như vậy đây nhất định là ý của Phạm Thành Trí, nghĩ bản thân cũng nên lấy thêm chút bạc cho Mục Thư Du

đi

lại nhiều hơn với các quan viên trong triều,

không

ngờ việc mà huynh đệ bọn họ

không

tiện ra mặt lại có thể giao cho vị Thái phi hữu danh vô thực này, Tần Thừa Thích dù có đề phòng thế nào, cũng

không

phải vẫn có chỗ sơ hở đấy sao!

***

Lại mấy ngày nữa trôi qua, Tần Thừa Thích ở Trường Tuyên điện triệu kiến Bạch Hồng Tín, nghe

hắn

nói

xong chuyện triều chính

thì

gật đầu

nhẹ, rồi mở miệng

nói

ra: “Trẫm phái người

đi

dò la phủ Bình Khánh vương lâu như vậy cũng chưa phát

hiện

Triệu Huy giấu ngân lượng ở đâu, có thể thấy được

hắn

đã

sớm đem vàng bạc châu báu dời đến chỗ riêng, may mà lương thảo và binh khí và ngựa chiến chưa kịp mang

đi, nếu

không

cũng

đã

sớm mất dấu.”

“May mà Hoàng thượng có dự tính trước, nếu

không

chẳng phải là cổ vũ cho thế lực phản tặc hay sao, nhưng mà Hoàng thượng yên tâm, khuyển tử bên này

đã

có kết quả, trong triều có thêm vài vị đại thần trợ giúp, chỉ cần Thái phi đúng lúc truyền chút ít tin tức sai lệch, thần dám chắc chắn đám người Triệu Tín Thư

sẽ

không

kìm nén được mà để lộ nơi cất giấu ngân lượng.”

“Thái phi? Chuyện này

thì

can hệ gì đến Thái phi?” Tần Thừa Thích nhíu mày.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần từng vì thân phận nhạy cảm của Thái phi nên

đã

cho khuyển tử đến vương phủ thử dò xét, kết quả Thái phi lại là người thông minh đại nghĩa, cơ trí hơn người, cùng khuyển tử

không

mưu mà hợp trù hoạch diệu kế để dò la nơi Triệu gia cất giấu tư bạc, thực là làm cho người

không

tưởng tượng ra được.”

“Vì sao lần trước khanh

không

nói

chuyện này? Trẫm chỉ biết là Thái phi dò ra thân phận của Thu Hà thông qua nhi tử của khanh,

không

hề nghe

nói

còn có thương nghị gì khác.”

Bạch Hồng Tín nghe vậy khom người trả lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng đây cũng chỉ là chuyện vụn vặt sao có thể để Hoàng thượng phiền lòng. Hôm nay cũng là nhân lúc Hoàng thượng nhàn rỗi mới

nói

ra để cho Hoàng thượng cao hứng, còn sau này nếu Hoàng thượng muốn tha mạng cho Thái phi,

thì

đó là ân điển lớn nhất cho Thái phi rồi. Lập công hay trung thành báo quân vốn là bổn phận nên làm mà thôi.

Tần Thừa Thích bình tĩnh

nói: “Dù sao hôm nay trẫm cũng nhàn rỗi, con trai của khanh và Thái phi thương nghị những chuyện gì, khanh

nói

trẫm nghe xem.”

Bạch Hồng Tín đáp vâng rồi đem chuyện Bạch Quảng Thanh và Mục Thư Du suy tính kể lại, hai người họ cùng với đại thần trong triều phối hợp như thế nào từng chuyện từng chuyện đều kể



ràng, khó có khi Hoàng thượng có hứng nghe loại chuyện nhàn rỗi này, Bạch Hồng Tín rất tự nhiên đem công lao của mình và công lao của các triều thần kể ra

một

mạch.

Tần Thừa Thích nghe xong khóe miệng nhếch

nhẹ: “Bạch Quảng Thanh? Trẫm nhớ



lúc trước khanh từng oán hận nhi tử này

không

chịu vào triều làm quan.”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, đúng là như thế, nếu

không

thần cũng

sẽ

không

bắt nó làm việc này, vốn thần

không

hi vọng nó

sẽ

đóng góp chút sức lực để báo đáp Hòa Hi quốc, cũng chưa từng nghĩ nghịch tử này lại có vài phần tài trí, đáng tiếc

không

chịu làm việc cho chính đạo, thần cũng

không

muốn xen vào cuộc sống của nó nữa, chỉ cần nó có thể tra ra tư bạc của Triệu gia, thần

sẽ

để nó làm việc nó muốn.” Bạch Hồng Tín nhắc tới việc này

thì

nhăn mày.

Tần Thừa Thích lúc này mới hài lòng gật gật đầu, tiếp tục xem tấu chương.

Vu Trung dẫn theo hai tiểu thái giám chạy như bay, trực tiếp xuất cung đến Bình Khánh vương phủ. Người của Triệu gia biết tin tất cả đều ra đón, Vu Trung hàn huyên đôi câu

đã

nói

muốn gặp Thái phi, Triệu Tín Thư trong lòng biết nhất định là Tần Thừa Thích

đã

đổi ý, cũng

không

dám làm trễ nãi liền cho người đưa Vu Trung đến đó.

“Vu đại tổng quản, sao ngươi lại tới đây?” Nghe Như Lan

nói

rằng Vu Trung đến đây, Mục Thư Du vội vàng cho người mời

hắn

vào trong.

“Thỉnh an Thái phi, nô tài đúng là có chuyện đại hỷ phải bẩm với Thái phi.” Vu Trung toét miệng vấn an.

Mục Thư Du cũng cười: “Mời Vu tổng quản ngồi, uống chút trà rồi từ từ

nói.”

“Nô tài còn phải mau chóng trở về, tạ Thái phi thưởng trà. Thái phi, Hoàng thượng mấy ngày

không

gặp được Thái phi, trong lòng nhớ thương, vừa rồi còn hỏi thăm người đấy, đây chính là điều tốt.”

“Hoàng thượng

không

phải là

đã

quên vì sao ta

không

tiến cung đấy chứ?” Mục Thư Du hỏi ngược lại.

“Aida, Hoàng thượng tất nhiên là nhớ chứ. Hôm đó Hoàng thượng là nhất thời tức giận thôi, Hoàng thượng đối với Thái phi

yêu

quý hết mực sợ là ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng

không

có được như vậy đâu, Thái phi chắc hẳn cũng hiểu, xin người đừng có chọc giận Hoàng thượng nữa.”

Mục Thư Du cảm thấy buồn cười: “Là Hoàng thượng đuổi ta ra khỏi cung, tổng quản ngươi cũng nhìn thấy, ta hôm nay cũng chỉ có thể ở lại vương phủ này nhàn rỗi, nào dám chọc giận gì.”

Vu Trung lập tức tiếp lời: “Nô tài hôm nay đến

không

phải là vì hóa giải chuyện này hay sao. Thái phi nghe nô tài khuyên

một

câu, Hoàng thượng dù sao cũng là ngôi cửu ngũ chí tôn, lời

nói

ra miệng

thì

không

thể thu lại, Thái phi sao

không

lui

một

bước viết

một

tấu thư thỉnh tội bày tỏ lòng ân hận, Hoàng thượng nhất định

sẽ

cho Thái phi thể diện, đến lúc đó người và Hoàng thượng

không

phải

sẽ

tốt đẹp như lúc ban đầu hay sao?”

Ai muốn tốt đẹp như lúc ban đầu với

hắn, bản thân nàng phải mạo hiểm tính mạng mới có thể bước đầu đạt được mục đích, sao có thể kiếm củi ba năm thiêu

một

giờ, lại dâng mình đến cửa lần nữa chứ, vì vậy Mục Thư Du dần thu nụ cười, lạnh lùng

nói:

“Vu tổng quản dùng từ cẩn thận

một

chút, cái gì gọi là ta với Hoàng thượng ‘tốt đẹp như lúc ban đầu’, chẳng lẽ danh tiết của ta bị hủy còn chưa đủ sao? Hoàng thượng

đã

hạ thánh chỉ. Còn ta cũng tự biết mình

đã

mạo phạm thánh nhan, vốn

không

thể vì Hoàng thượng giải phiền muộn, ngược lại còn chọc Hoàng thượng tức giận, làm sao có thể

không

tự biết sai. Cho dù ta có viết tấu thư thỉnh tội cũng

sẽ

yêu

cầu Hoàng thượng nghiêm trị ta hơn nữa!”

“Aida, Thái phi của nô tài ơi, người làm ơn đừng so đo chuyện này nữa mà. Nếu Hoàng thượng

thật

sự

muốn trị tội người

thì

đã

sớm hạ chỉ rồi. Hoàng thượng căn bản

không

trách Thái phi, bất quá là giữ thể diện nên mới làm lớn chuyện. Thái phi chỉ cần cho Hoàng thượng

một

bậc thang là xong việc. Hoàng thượng vì chuyện của Thái phi mà rầu rĩ

không

thôi, mấy ngày nay cũng

không

gọi người thị tẩm, đồ ăn cũng giảm

đi

không

ít. Thái phi, hay là người vì nước vì dân chịu xuống nước

một

chút

đi.” Vu Trung đau khổ khuyên bảo, nếu Thái phi vẫn

không

chịu, Hoàng thượng

sẽ

trách

hắn

hành

sự

bất lực đó.

“Vì nước vì dân? Vu tổng quản muốn ta trở thành

một

Thái phi dùng sắc thị quân, đây coi là vì nước vì dân cái gì chứ? Hoàng thượng làm sao có thể vì chút chuyện

nhỏ

này mà bất chấp long thể, đó là việc làm của hôn quân. Ta nguyện ý viết tấu thư thỉnh tội cầu xin Hoàng thượng xử phạt để tránh những sai lầm

không

dáng có đó.”

“Thái phi! Người như vậy là muốn mạng của nô tài mà,

không

viết

thì

không

viết, coi như nô tài chưa

nói

gì, nô tài cáo lui trước.”

Vu Trung tự biết

không

thể trêu vào Mục Thư Du, lại sợ nàng thực

sự

làm ra chuyện gì khác người liền vội vàng dừng đề tài lại, cúi đầu ủ rũ trở về Trường Tuyên điện.

“Ngươi bày ra dáng vẻ như vầy là cho ai xem đây, Thái phi có hối cải

không?” Tần Thừa Thích nhìn Vu Trung hỏi.

Vu Trung biết Tần Thừa Thích tuy là bất động thanh sắc nhưng từ trong ngữ khí cũng có thể nhận thấy

một

chút nóng lòng,

thật

sự



không

có cách nào mà, đành phải đứng thẳng cúi thấp đầu đáp lời: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái phi

thật

sự

hối cải, cam nguyện chịu phạt, còn muốn thỉnh Hoàng thượng xử phạt

thật

nặng.”

Vậy là

không

chịu gặp mình rồi? Tần Thừa Thích dựa

trên

ghế rồng, nhắm mắt trầm tư,

một

hồi lâu mở mắt ra cười lạnh: “không

muốn tiến cung gặp trẫm, hay là bên ngoài có người mới nên tâm tư thay đổi rồi!”

----

Haru: Thích ca ca,

anh

nghĩ ai cũng như

anh, thấy lê quên lựu hay sao?


Bản edit của CTĐ thừa rất nhiều từ, cũng lặp lại rất nhiều từ. đôi khi beta qua 1 lần vẫn cảm thấy

không

mượt, lại phải beta lần nữa. Các nàng đọc có phát

hiện

lỗi

thì

nhớ báo ngay cho Haru sửa nhé. Cảm ơn nhiều lắm! Ta

sẽ

cố gắng

đi

đúng lịch t2 và t6 hàng tuần. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ