Chương 20

Tần Thừa Thích cũng muốn dừng lại,, nhưng lơ lửng

không

đầu

không

kết như thế này rất khó chịu,

hắnđành phải nâng mặt Mục Thư Du dụ dỗ

nói: “Thái phi nhịn thêm chút nữa, trẫm còn chưa được tận hứng.”

Chờ

hắn

hết hứng, nàng

đã

chết ở chỗ này rồi, Mục Thư Du cong miệng

không

nói

lời nào.

“Tâm can, trong hậu cung

không

có nữ nhân nào

không

muốn trẫm như thế, còn nàng lại bĩu môi,

thậtsự

là nha đầu ngốc.”

Mục Thư Du nghe xong liếc nhìn Tần Thừa Thích: “Thần thϊếp có thể

không

phải là nha đầu, thần thϊếp là biểu thẩm của Hoàng thượng, thân phận của Hoàng thượng còn kém thần thϊếp đấy.”

“Đúng, trẫm là cháu của Thái phi, thẩm đáng

yêu

như thế, trẫm

yêu

thẩm thế nào cũng

không

đủ.”

Sau khi

nói

đùa vài câu

không

đứng đắn, Tần Thừa Thích lại đem Mục Thư Du áp dưới thân mạnh mẽ chuyển động.

Bởi vì thân hình Tần Thừa Thích cao lớn, Mục Thư Du thấp bé hơn

hắn

nên cả người nàng đều bị Tần Thừa Thích ôm vào trong ngực, eo thon lại bị hai chân

hắn

kẹp gắt gao, tuy cảm giác rất khoan khoái, nhưng cũng có chút khó chịu, muốn thoát ra nhưng lại

không

thể động, vì thế nàng chỉ có thể hừ

nhẹhầu hạ.

Tần Thừa Thích ôm lấy thân hình mảnh mai của Mục Thư Du,

thật

sự

thoả mãn vì lòng hư vinh của nam nhân, nữ nhân trong ngực chỉ có mình

hắn

mới có được, cũng chỉ có

hắn

mới là người để nàng dựa vào, hơn nữa thân phận cấm kỵ càng làm cho

hắn

thêm hưng phấn, càng nghĩ tâm tình

hắn

càng hưng phấn, trong lúc nhất thời

hắn

điên cuồng chuyển động mạnh mẽ.

Mục Thư Du cơ hồ muốn đứt khí, với tay tới đẩy Tần Thừa Thích ra lại

không

cách nào lay chuyển

hắn, bị

hắn

đυ.ng mạnh gân cốt nàng đều xụi lơ, nhịn

không

được nữa, nàng dứt khoát ôm lấy Tần Thừa Thích ở trước ngực

hắn

cắи ʍút̼

một

cái.

Tần Thừa Thích lập tức cảm thấy xương cốt như tan ra cực kì thoải mái,

hắn

càng thêm điên cuồng, nâng người lên mê muội tìm kiếm đôi môi của Mục Thư Du hôn lấy hôn để,

hắn

vẫn cảm thấy

không

đủ nên cứng rắn đem nước bọt của mình mớm cho Mục Thư Du ép nàng nuốt vào, cứ như thế sau vào lần đưa đẩy

hắn

tiết ra.

Mục Thư Du thở gấp gáp

nói: “Hoàng thượng mau đứng lên

đi, thần thϊếp chịu

không

nổi.”

“Tâm can, long tinh của trẫm đều cho nàng, trẫm chưa từng sảng khoái như vậy, cũng

không

ai dám cắn trẫm như nàng.” Tần Thừa Thích giở trò đổ thừa cọ cọ mặt nàng, sau đó mới bằng lòng xoay người rời

đi.

“Thần thϊếp chỉ cảm thấy Hoàng thượng làm như vậy

thật

sự

khiến người khoái hoạt, cho nên thần thϊếp mới can đảm cắn Hoàng thượng

một

chút, thần thϊếp biết tội."

“Trẫm cũng rất vui, về sau toàn thân trẫm tuỳ ý Thái phi cắи ʍút̼.” Tần Thừa Thích

một

tay gối đầu, tay còn

đang

sờ mó trước ngực, dùng giọng

nói

trầm thấp

nói

với Mục Thư Du, cố ý cường điệu hai chữ toàn thân.

Mục Thư Du làm ra vẻ

không

hiểu, nàng nghĩ thầm ra nhiều mô hôi như vậy, chờ Tần Thừa Thích

đi

rồi nàng phải

đi

tắm rửa cho thoải mái mới được, vì vậy nàng chỉ nhắm hai mắt lại

không

trả lời, để cho Tần Thừa Thích lại xoa nắn

một

phen.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng?” Lúc này Vu Trung ở bên ngoài

nhẹ

giọng gọi hai tiếng.

“Chuyện gì?” Tần Thừa Thích

đang

thích thú đùa giỡn Mục Thư Du, nghe thấy giọng của Vu Trung có chút bực mình, sau đó lại cúi đầu mυ"ŧ hôn Mục Thư Du.

“Hoàng thượng, canh giờ

không

còn sớm, ngài nên trở về Trường Tuyên điện an giấc. “ Vu Trung cũng

không

còn cách nào khác,

đã

gần hai canh giờ rồi, nếu vẫn

không

đi

thì

trời

sẽ

càng khuya, Hoàng thượng chưa bao giờ như vậy, nghe giọng điệu kia chắc là vẫn chưa lăn qua lăn lại xong, thân thể Thái phi yếu đuối có thể chịu được

không?

Tần Thừa Thích cũng biết mình nhất định phải đứng dậy, chỉ là trong lòng

hắn

không

bỏ được, lại thêm

một

lúc sau

hắn

mới ngồi dậy phải gọi người tiến đến hầu hạ, lại bị Mục Thư Du kéo lại.

Tần Thừa Thích quay đầu lại vỗ vỗ mặt Mục Thư Du, ôn nhu

nói

ra: “không

bỏ được trẫm sao? Trẫm

không

thể ngủ lại, ngày mai quay lại thăm nàng, nghỉ cho khỏe

đi.”

“Thần thϊếp biết

rõ, chỉ là thần thϊếp muốn hỏi Hoàng thượng, có phải

sẽ

có người mang thuốc tới hay

không.”

“Thuốc gì, nàng

không

thoải mái ở đâu, trẫm làm nàng bị thương sao?” Tần Thừa Thích nhăn mày.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp

không

sao, chỉ là thần thϊếp nghe

nói

sau khi thị tẩm

sẽ

có mang long chủng, thần thϊếp hỏi là hỏi thuốc tránh việc này.” Đừng

nói

giỡn, nếu là

không

tránh thai lỡ như mang thai, chẳng lẽ phải phá sao? Nàng

không

muốn phải chịu tội như vậy, đề phòng là tốt nhất.

Lúc này Tần Thừa Thích mới phản ứng, cười càng thêm dịu dàng: “Nàng

thật

ngoan ngoãn hiểu chuyện, Vu Trung

sẽ

cho người làm thỏa đáng, Thái phi an tâm.”

Mục Thư Du chiếm câu trả lời thuyết phục, lập tức buông tay: “Thần thϊếp cung tiễn Hoàng thượng. “

Tần Thừa Thích thấy vậy trong lòng có chút

không

thoải mái, nhưng cũng

không

để ý tới, cho người vào giúp

hắn

mặc lại trang phục chỉnh tề sau đó

đi

tới Trường Tuyên điện.

Mục Thư Du nằm ở

trên

giường cảm thấy vừa mệt vừa đói,

trên

người vừa đau vừa chua xót, Mục Thư Yến cho người đưa tới cả bàn thức ăn nhưng vẫn chưa ăn miếng nào, Tần Thừa Thích quá gấp gáp mà.

Bất quá cửa ải này cuối cùng cũng

đã

qua, nghĩ lại vừa rồi nàng giả bộ non nớt như vậy

thật

sự

thành công, chuyện sau này Mục Thư Du cũng

không

muốn nghĩ sau thêm nữa,

đi

một

bước tính

một

bước, bây giờ nàng còn

không

biết phải đối mặt với Mục Thư Yến và ánh mắt của mọi người như thế nào.

“Thái phi, đứng dậy tắm rửa rồi ngủ tiếp.” Như Lan

nhẹ

giọng

nói.

Mục Thư Du gật đầu, để tùy Như Lan Như Ý đỡ nàng tắm rửa thân thể, sau đó ăn

một

chút thức ăn, lúc này Vu Trung sai Tiểu Lượng Tử thái giám đắc lực bên cạnh

hắn

mang thuốc đưa tới, đây là chuyện lớn Vu Trung cũng

không

dám tìm bừa

một

người mang tới, chuyện an toàn

không

nói, uống nhưng

khônguống hết cũng là chuyện quan trọng.

Mục Thư Du nhìn màu sắc trong chén thuốc, lại hỏi: “Thuốc này có đắng

không?”

“Hồi Thái phi, thuốc này Vu công công cố ý dặn dò người của Thái Y viện,

không

đắng, cũng

không

có mùi gì kỳ lạ. “Tiểu Lượng Tử cười híp mắt khom lưng đáp.

“Hậu cung phi tần đều uống cái này sao?”

“Cũng

không

phải, nô tài

không

dám lừa gạt Thái phi, chuyện này

nói

ra cũng dài, nô tài chỉ

nói

đơn giản. Thuốc này cũng

không

phải ai cũng có thể uống, nếu phẩm cấp

không

cao, phi vị thấp ngay cả thuốc cũng

không

uống được, thị tẩm xong

sẽ



một

thái giám có tay nghề tìm

một

vị trí

trên

eo điểm huyệt, long tinh tự nhiên

sẽ

chảy ra, bất quá biện pháp này nguy hiểm cao, nếu có chuyện gì xảy ra

thìphải phá thai. Còn có

một

loại thuốc khó uống cực kỳ, bất quá có thể chịu đựng được, nhưng đối với thân thể có tác hại

không

nhỏ, có uống nhiều lần

sẽ

không

thể mang được long chủng nữa, kỳ

thậtnhững người được ban thưởng loại thuốc kia Hoàng thượng cũng

sẽ

không

cho bọn họ có cơ hội hoài thai long chủng, Thái phi tất nhiên là

không

giống người khác, thuốc này dùng dược liệu trân quý,

không

gây tổn thương cho thân thể, Thái phi cứ yên tâm

đi.”

không

hổ là người được dạy dỗ Vu Trung, ứng đối nhanh nhẹn lại biết nịnh nọt, nhưng thân phận của nàng và

hắn

nàng còn có thể mang thai được sao? Trân quý hay

không

trân quý có cái gì khác nhau chứ,

không

khó uống mới là quan trọng.

Bưng chén thuốc lên

một

hơi uống hết, Mục Thư Du cười

nói: “

không

uổng công Vu tổng quản đề bạt ngươi, công công

thật

sự

rất biết cách làm việc, Như Ý cầm chút bạc biếu cho công công

đi, vất vả công công rồi.”

“Nô tài đa tạ Thái phi ban thưởng, chỉ là nô tài cảm thấy Thái phi có lòng thiện tâm nên mới dám nhiều lời, nếu là người khác nô tài làm sao dám lắm miệng, Thái phi nghỉ ngơi

đi, nô tài cáo lui.” Tiểu Lượng Tử mặt mày hớn hở lui ra ngoài, Thái phi dã uống hết thuốc công việc

hắn

được giao cũng

đã

hoàn thành, ở bên cạnh Vu Trung lâu, ai mà

không

luyện được cách quan sát sắc bén, Thái phi

đang

được lòng Hoàng thượng, nịnh nọt

một

chút là đúng nhất.

Mục Thư Du thẳng ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới

không

tình

không

nguyện đứng lên, cả người

khôngnâng dậy nổi, cơ thể lại

không

thoải mái, phía dưới cũng có chút đau, còn có tia máu thấm ra bên ngoài, nàng liến biết là tối hôm qua

đã

làm quá mức, trong lòng nàng

không

khỏi mắng Tần Thừa Thích mấy lần.

“Thái phi, Ngọc thục nghi đến thăm ngài.” Như Ý tiến mà

nói.

Mục Thư Du

không

muốn gặp mặt Mục Thư Yến vào lúc này, nhưng nàng

không

muốn nghe thêm chuyện thị phi, nếu nha đầu kia

không

được gặp nàng

sẽ

nghĩ nàng được thánh sủng mà kiêu, vì vậy nàng đành phải cho người mời nha đầu ấy vào.

“Chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ thân thể toàn bích (trong trắng) nên bây giờ nhất định là

không

được thoải mái, muội muội cho người mang tới chút đồ bổ lát nữa

sẽ

hầm cho tỷ tỷ ăn.” vẻ mặt Mục Thư Yến tươi cười rạng rỡ, mọi chuyện thuốc cuộc cũng theo bước đầu tiên của nàng mà tiến hành, chờ địa vị Mục Thư Du vững chắc hơn

một

chút nên khiến nàng giúp mình tấn phong phi vị.

“Đa tạ muội muội, ta

không

sao.”

“nói

cho tỷ tỷ biết

một

chuyện nhất định khiến tỷ tỷ vui vẻ, hôm nay sáng sớm

đã

tới chỗ muội thăm dò tin tức, con tặng muội

một

chuỗi hạt, mặc dù

không

thể so với tỷ tỷ, nhưng cũng là đồ tốt.” tâm tình Mục Thư Yến đặc biệt tốt, trải qua buổi tối hôm qua người có mắt nhìn

sẽ

biết cần phải thông qua Phong nhi nịnh bợ mình, nàng

đang

lợi dụng cơ hội này để tìm người có thể sử dụng.

Mục Thư Du mỉm cười

nói: “Muội muội vui ta cũng vui, hạt châu này rất tốt.”

Mục Thư Yến còn muốn

nói

nữa,

thì

thấy

một

đoàn người tiến vào, chờ nhìn



ràng người tiến vào

thìvội vàng đứng dậy nghênh đón: “Thần thϊếp thỉnh an Hoàng thượng."

“Nàng cũng ở đây sao?” Tần Thừa Thích thuận miệng hỏi Mục Thư Yến

một

câu, sau đó

đi

đến trước mặt Mục Thư Du đỡ nàng đứng lên, kéo tay nàng ngồi xuống cùng mình.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp vừa tới, cố ý tới tặng chút thuốc bổ cho Thái phi.”