Chương 21

không

phải

nói

sẽ

không

tới? Mục Thư Du rất buồn bực vì Tần Thừa Thích lại tới nữa rồi, đây

không

phải là làm trễ nãi thời gian của nàng sao, cũng

không

biết

hắn

muốn

nói

gì.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp muốn trở về vương phủ.”

“Trong vương phủ có việc gấp?” Tần Thừa Thích vừa hỏi vừa

đi

vào trong phòng, Mục Thư Du đành theo sau cùng nhau

đi

vào.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, vương phủ tất cả đều tốt.”

“Nếu mọi chuyện đều tốt, Thái phi vì sao phải trở về, xem hoàng cung của trẫm là phố phường tùy ý ra vào?” Tần Thừa Thích sau khi ngồi xuống, liếc nhìn Mục Thư Du đứng trước mặt mình, trong lòng tức giận.

Kỳ

thật

lúc

hắn

trở lại Trường tuyên điện liền có chút hối hận, nghĩ Mục Thư Du đêm qua lần đầu thị tẩm, hôm nay thân thể nhất định khó chịu, hơn nữa tương lai nàng còn phải đối mặt đủ loại chỉ trích, càng lo nghĩ càng phiền muộn,

hắn

cần phải trấn an nàng nhiều hơn, sao có thể phất tay áo mà

đi?

Cho nên, ở tại Trường tuyên điện hai canh giờ,

hắn

càng nghĩ càng hối hận, càng hối hận liền càng cảm thấy đau lòng thay Mục Thư Du, chính

hắn

đối với nàng như vậy, nàng nhất định khổ sở thương tâm, vì vậy thấy sắp đến bữa tối, liền vội vã chạy tới muốn an ủi Mục Thư Du

một

phen.

không

nghĩ tới vừa vào sân viện chỉ thấy nàng

đã

ngồi sẵn trong kiệu, nếu

không

phải

hắn

tới sớm sợ là Hòa An điện

đã

người

đi

nhà trống.

Mục Thư Du

hiện

tại xác thực có điểm hối hận vì để cho Tần Thừa Thích dễ dàng có được, nhìn thái độ kia của

hắn,

thật

sự

coi nàng là hậu cung phi tần rồi?

“Hồi bẩm Hoàng thượng, là Hoàng thượng chấp thuận cho thần thϊếp thường xuyên trở về vương phủ.”

“Đúng là trẫm

đã

nói, nhưng thường xuyên cũng

không

phải hôm nay, hôm qua vừa đến, hôm nay liền trở về, có đem trẫm để vào mắt

không?” Tần Thừa Thích cao giọng

nói.

Mục Thư Du cũng ngạc nhiên vì nàng



ràng

không

tức giận, vì vậy bình tĩnh

nói:

“Hoàng thượng bớt giận, thần thϊếp biết sai rồi, chỉ là

không

biết theo lời Hoàng thượng thường xuyên là mấy ngày có thể hồi phủ

một

lần?”

Tần Thừa Thích híp mắt, giọng

nói

chưa thay đổi: “Chỉ cần Thái phi có thể

nói

ra lí do làm trẫm hài lòng, trẫm liền cho Thái phi tùy thời trở về.”

“Thần thϊếp là Bình Khánh vương Thái phi, trở về vương phủ là chuyện hiển nhiên, trừ cái đó ra thần thϊếp

không

có lý do khác.”

Mục Thư Du thuận miệng

nói

ra lý do tối qua, Bình Nam vương trắc phi cũng

không

phải ngẫu nhiên mới có cơ hội tiến cung cùng Tần Thừa Thích gặp riêng?

Nhưng nàng

không

nên như vậy, chẳng lẽ

thật

muốn nàng ở lại, cho cả thiên hạ chê cười.

Chuyện của nàng ở hậu cung

đã

là nửa công khai, nàng muốn tạm thời tránh

một

chút che che giấu giấu cũng

không

được sao!

“Lý do này trẫm

không

cho phép, chuyện này

nói

sau. Trẫm

không

vội, Thái phi từ từ suy nghĩ,

khôngnghĩ ra liền

không

được phép ra khỏi Hòa An điện.” Tần Thừa Thích cương quyết.

Điều này thực khinh người quá đáng, Mục Thư Du rốt cuộc là nhịn

không

được bị Tần Thừa Thích làm cho tức giận:

“Hoàng thượng, thần thϊếp biết mình chỉ là đồ chơi, nhưng thần thϊếp dù sao cũng có thân phận, Bình Nam vương trắc phi còn được Hoàng thượng lưu chút thể diện, vì sao thần thϊếp...”

Nàng còn chưa

nói

hết, Vu Trung mặt mày trắng bệt, mồ hôi lạnh ròng ròng,

không

quan tâm quy củ, lập tức trách móc

nói:

“Thái phi

nói

nửa ngày chắc cũng mệt mỏi, trước uống chén trà cho thông cổ,

đã

qua giờ ăn tối, nên để Hoàng thượng dùng bữa trước mới phải.”

“Câm miệng! Để cho nàng

nói, trẫm muốn nghe xem Bình Nam vương trắc phi thế nào, Thái phi

thì

sao, để trẫm xin lỗi Thái phi!” Tần Thừa Thích mơ hồ có điểm tức giận.

Vu Trung lập tức

không

dám nhiều lời, đứng ở phía sau Tần Thừa Thích phất tay cho các cung nhân lui ra ngoài.

Những người này đều ước có thể ra khỏi phòng, tránh bị giận chó đánh mèo, tất cả đều cúi đầu nhanh chóng lui xuống.

Vu Trung thấy người cuối cùng lui ra ngoài đóng kỹ cửa, liền

không

dám thở mạnh tiếp tục cong eo cúi thấp,

hắn

sở dĩ

không

đi

là vì sợ Tần Thừa Thích dưới cơn thịnh nộ lại cho xử trí Mục Thư Du, vậy cũng

không

được, Thái phi dù sao cũng là thân phận Thái phi

không

thể quá đáng được.

Đồng thời trong lòng cũng có chút oán giận Mục Thư Du, sao lại

không

biết nặng

nhẹ

như vậy, Hoàng thượng

đã

hạ mặt mũi xuống rồi, lại còn bướng bỉnh như thế, chỉ thị tẩm

một

buổi tối liền ỷ cưng chiều mà kiêu ngạo

thì

thật

không

ổn a.

Mục Thư Du biết



Tần Thừa Thích nổi giận, cũng có chút sợ hãi, muốn vãn hồi lại sĩ diện, dù sao trong lòng nàng cũng cực kỳ ủy khuất, vì vậy im lặng

không

nói.

“nói

đi, Thái phi mới vừa rồi

không

phải còn

nói

năng hùng hồn, sao vây giờ

một

câu cũng

không

nói?” Tần Thừa Thích trầm mặt

nói.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp

không

còn lời nào để

nói, mặc cho Hoàng thượng xử trí.” Mục Thư Du cũng

không

nhìn Tần Thừa Thích, chỉ cúi đầu nhận tội.

thật

ra nàng vẫn còn muốn

nói, nhưng thế

thì

khác gì đánh lên mặt Tần Thừa Thích, mà đây là Hoàng thượng, nàng chỉ sợ bị giống như Triệu gia.

Vu Trung trong lòng run sợ liếc Tần Thừa Thích, sợ

hắn

phạt nặng

thật, đến lúc đó người ở bên ngoài nhìn thấy nghe thấy

thì

không

tốt, muốn khuyên vài câu lại

không

dám, đành cúi đầu im lặng.

“Thư Du, lúc trẫm ở Trường tuyên điện xem tấu chương liền sợ nàng nghĩ nhiều, là trẫm

không

tốt làm nàng khó xử. Chỉ là trẫm cũng mệt mỏi, mấy ngày nữa

sẽ

phải phái binh đánh Xuyên Khúc quốc, ngươi … đừng trách trẫm.”

Gì? Tình hình bây giờ chuyển biến đột ngột, Vu Trung

không

ngờ Tần Thừa Thích có thể

nói

ra lời như vậy.

Mục Thư Du cũng ngây dại, Tần Thừa Thích đột nhiên thay đổi thái độ, thần sắc nghiêm nghị chuyển thành cầu xin, chuyện này ngày thường sao có được.

Tần Thừa Thích cũng biết mình biến hóa hơi lớn, chỉ là

không

như vậy

thì

biết làm thế nào,

hắn

có thể thực

sự

xử trí Mục Thư Du sao?

không

thể xử lý

thì

chỉ có thể tự mình tìm bậc thang leo xuống.

“Hoàng thượng, là thần thϊếp

không

có quy củ, chống đối Hoàng thượng, thần thϊếp biết tộ. “ Mục Thư Du cũng phản ứng kịp thời, lời

nói

cũng mềm mỏng hơn.

“Biết sai là tốt rồi, Vu Trung, sai người chuẩn bị bữa tối, trẫm cùng Thái phi dung bữa. Vu Trung, ngươi điếc sao?”

“Hả? A! Bẩm Hoàng thượng, nô tài đáng chết, để nô tài

đi

chuẩn bị bữa tối.” Vu Trung vừa lấy lại tinh thần, lập tức bước nhanh ra ngoài.

Chờ bữa tối chuẩn bị xong, cung nhân đều lui ra, Mục Thư Du thấy chỉ còn lại nàng và Tần Thừa Thích liền cười

nói: “Để thần thϊếp hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa.”

“Thái phi sao giống thê thϊếp của trẫm vậy?” Tần Thừa Thích cũng cười.

Mục Thư Du nghe vậy liền cau mày ôn nhu

nói: “Là thần thϊếp

không

tốt, Hoàng thượng trăm công ngàn việc, vừa rồi nghe Hoàng thượng

nói

sắp có chiến

sự, thần thϊếp

không

thể giúp gì, lại còn giận dỗi cùng Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng khó chịu, thần thϊếp tự biết tội đáng chết vạn lần, xin Hoàng thượng thứ tội.”

Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du chịu

nói

lời nhún nhường, trong lòng vui mừng: “Nàng

không

trách trẫm, trẫm cũng

không

trách nàng, vậy

thì

tốt rồi. Mau ngồi xuống

đi, thân thể vốn khó chịu còn đứng lâu như vậy, cực khổ cho nàng.”

thật

sự

là người ở dưới mái hiên,

không

thể

không

cúi đầu, Mục Thư Du biết mình

không

thể chọc vào Hoàng đế cao cao tại thượng, chỉ có thể cúi đầu nịnh bợ, coi như ứng phó khách hàng, vì lợi ích của mình mà cắn răng nhẫn nhịn.

“Thái phi khó xử, trẫm

không

phải là

không

biết, chỉ là nàng cùng trẫm

đã

ở cùng

một

chỗ, có chuyện gì

thì

cứ

nói

với trẫm. Trẫm cũng có nhân tình, ngày mai đưa nàng ra ngoài cung giải sầu, nàng vì trẫm gánh trẫm đều hiểu.”

Mục Thư Du bị lời của Tần Thừa Thích làm cho đỏ mắt, nam nhân này thực thủ đoạn, vừa rồi còn làm cho nàng hận muốn chết,

hiện

tại chỉ cần mấy câu lại làm nàng xúc động, những lời này đều chạm đến lòng nàng.

“Khóc sao? Đến trẫm nhìn xem, đừng khóc, trẫm đau lòng đấy.”

Tần Thừa Thích vừa

nói

vừa cầm khăn lau nước mắt cho Mục Thư Du, lại đem nàng ôm vào ngực dụ dỗ

một

lát, Mục Thư Du mới tốt hơn.

“Hoàng thượng, mau dùng cơm thôi,

không

còn sớm nữa, ngài cũng cần phải trở về.” Mục Thư Du thấp giọng

nói, lại gắp thức ăn Tần Thừa Thích.

“Trẫm

không

đi

đâu cả, chỉ ở cùng nàng.” Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du tuy là hoa lê đẫm lệ nhưng giữa lông mày lại mang vẻ vui mừng, có chút mất hồn, liền hôn lên đôi môi nhuận thắm kia.

Mục Thư Du

không

vui cũng

không

có cách nào, đành phải cong người, cảm giác Tần Thừa Thích đưa lưỡi tiến vào,

nhẹ

nhàng liếʍ mυ"ŧ.

Tần Thừa Thích bị Mục Thư Du khiến cho tâm trí bồng bềnh, tay cũng

không

thành

thật, xé mở tà áo của nàng, cầm

một

bên tuyết trắng đẫy đà dùng sức xoa nắn.

“Trẫm nghĩ tới Thái phi liền muốn, nàng có nghĩ giống trẫm, tư vị tối qua có làm cho Thái phi thấy mất hồn?” Tần Thừa Thích

không

ngẩng đầu lên, môi dán môi Mục Thư Du

nói

chuyện.

“Hoàng thượng hỏi thế làm sao thần thϊếp trả lời, thần thϊếp thân thể

thật

khó chịu, hay là Hoàng thượng

đi

nơi khác

đi, đừng ủy khuất long thể.” Mục Thư Du chỉ muốn Tần Thừa Thích ăn xong rồi

đinhanh, thân thể của nàng

không

chịu nổi,

nói

thế nào cũng

không

muốn cùng

hắn

lên giường.

Tần Thừa Thích ha ha cười

nói: “Yên tâm, trẫm

không

có ham mê sắc dục như vậy, trẫm ở lại cùng Thái phi

nói

chuyện.”

nói

xong lại cúi người ngậm lấy đỉnh phấn nhụy

trên

ngực Thư Du, xoa mυ"ŧ hồi lâu mới cảm thấy vừa lòng thỏa mãn mà buông ra, lại tiếp tục ôm Mục Thư Du dùng bữa, trong lúc ăn cũng

không

ngừng chép miệng sờ vυ", môi kề môi uống rượu đủ cả.

“Trẫm có chưa từng cùng người khác thân thiết như vậy, Thái phi nghe có cao hứng

không?” Tần Thừa Thích cắn vành tai Mục Thư Du, tay ở giữa đùi nàng

nhẹ

nhàng vân vê

không

ngừng.Mục Thư Du bị

hắnkhiến cho thở hổn hển, toàn thân mềm mại vô lực, qua

một

lúc liền cao triều tiết ra.

“Bảo bối

thật

dễ dàng thoả mãn, giống như là búp bê làm từ nước!” Tần Thừa Thích lau tay

đã

true chọc Mục Thư Du, đợi nàng ổn lại

thì

tiếp tục đút thức ăn.

một

bữa cơm ăn gần nửa canh giờ, sau khi rửa mặt Tần Thừa Thích lại ôm Mục Thư Du

đi

ngủ, nhìn mỹ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm

trên

giường ngọc, vẻ đẹp hồn xiêu phách lạc, Tần Thùa Thích thấy hôn thế nào cũng là

không

đủ.

Mục Thư Du bị ánh mắt của Tần Thừa Thích dọa sợ, vội vàng dùng chăn mỏng đắp

trên

ngừoi: “Hoàng thượng còn chưa về sao?”

“Đêm nay trẫm

sẽ

nghỉ ở đây, sáng mai dậy sớm

một

chút, ngoan nào, trẫm ôm nàng ngủ.” Tần Thừa Thích

nói

xong

thì

chui vào chăn, da thịt dán sát vào nhau, thỉnh thoảng lại hỏi nàng vài câu về cuộc sống hàng ngày ở Ngọc Phù.

không

biết qua bao lâu, Mục Thư Du buồn ngủ đến nỗi mắt mở

không

lên, chỉ chốc lát mới ừ

một

tiếng xem như

đang

nghe, Tần Thừa Thích lại chưa thấy buồn ngủ, vẫn

không

ngừng hôn lên người Mục Thư Du, vuốt ve

yêu

thích

không

buông tay.

Cuối cùng dùng đối tay mềm mại của Mục Thư Du sảng khoái

một

hồi mới coi như xong chuyện, cũng

không

quan tâm tay dính dấp khó chịu, cứ thế ôm Mục Thư Du ngủ.

Hoàng thượng

thật

sự

không

đi? Vu Trung đứng bên ngoài, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, nghe được thanh

âm

khẽ ngủ say của Tần Thừa Thích, cảm thấy kinh hãi.

Thái phi chống đối Hoàng thượng như thế mà vẫn bình yên vô

sự, hơn nữa Hoàng thượng lại còn ngủ lại Hòa An điện,

hắn

không

nên đoán mò chuyện nơi này nữa.

Ngày thứ hai, Tần Thừa Thích dậy

thật

sớm,

không

cho người đánh thức Mục Thư Du

đang

ngủ say, rón rén rời khỏi Hòa An điện.

Mục Thư Du ngủ thẳng tới mặt trời lên cao, sau khi tỉnh lại liền sai người chuẩn bị xuất cung trở về vương phủ nàng nhất định phải trốn

một

thời gian mới được.

Vội vội vàng vàng trở về vương phủ, lại phái người canh giữ bên ngoài viện,

không

cho người của Triệu gia đến thỉnh an, bản thân nàng cùng với Phan Vĩnh mật đàm.

“Phan hiệu vệ, có tra ra manh mối gì chưa?”

“Bẩm Thái phi, tiền bạc của vương phủ từ đâu mà đến, ty chức còn chưa tra

rõ, nhưng theo phân phó của Thái phi, ty chức

đã

phái vài thị vệ lạ mặt

đi

theo mấy vị thiếu gia, quả nhiên có phát

hiện.”

“thật

sự?

đã

tra ra bọn chúng

đi

cùng người nào sao?” Mục Thư Du cuống cuồng hỏi.

Phan Vĩnh

không

trả lời ngay, trầm ngâm trong chốc lát mới lên tiếng:

“Bẩm Thái phi, trong vương phủ chỉ có Đại thiếu gia thường xuyên ra ngoài, lúc ra đều hẹn tại quán trà tửu lâu náo nhiệt, bên trong có phòng riêng. Hơn nữa mỗi lần đều là

một

người vào

một

người ra,

không

thấy ai

đi

cùng, nhưng theo thị vệ theo dõi Vệ Sở

nói, gần đây luôn có người xuất

hiện

cùng

mộtchỗ với Đại thiếu gia, chỉ có điều họ

không

đồng thời rời

đi, sở dĩ chú ý tới người này là vì

hắn

có thân phận đặc thù.”

“Ngươi

nói

mau, người đó là ai.”

“Là con của thừa tướng Hòa Hi quốc Bạch Hồng Tín, Bạch Quảng Thanh!”

Cái gì! Bạch Hồng Tín đúng là trọng thần trong triều, mặc dù nàng

không

quan tâm chính

sự

cũng biết người này rất được Tần Thừa Thích trọng dụng,

hắn

cùng với Đại tướng quân Phạm Thành Trí là hai cánh tay đắc lực của hoàng đế, chẳng lẽ người này lại

âm

thầm lui tới cùng với con trai của Triệu gia?